Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 304

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bên kia Hoàng Phủ Giới đi theo phía sau Tô Mạt, tuy rằng hắn biết Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa có vẻ rất tùy hứng, nhưng chưa từng gặp qua cảnh tượng này?
Hơn nữa hắn cũng lớn, biết tránh tiếp xúc với các cơ thiếp của ca ca mình, cho nên chỉ tránh ở nội môn, cũng không đi ra ngoài.
Thấy đám nữ nhân này bị đánh đến bộ dạng đáng thương, hắn nhịn không được muốn ngăn cản Tống Dung Hoa.
Tô Mạt chạy đến bên người hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái,“Ngươi một đại nam nhân chạy đến hậu viện làm cái gì?”
Bị Tô Mạt trách, trên mặt Hoàng Phủ Giới không được tự nhiên, giương giọng nói:“Ta chỉ là tò mò mới đến xem, ngươi sao thế hả, còn không mau né tránh, cẩn thận nàng ta quất ngươi.”
Tô Mạt đẩy hắn một phen,“Ngươi đi nhanh đi.”
Lúc này đám mỹ nhân bị Tống Dung Hoa truy rượt chạy khắp chạy, chỉ có vài người ngày thường có vẻ lanh lợi, động tác nhanh nhẹn vẫn chưa bị đánh tới.
Tiếng thét chói tai của các nàng liên tiếp vang lên, xa xa có thể bị nghe thấy, bọn hạ nhân trong vương phủ cũng không rõ sự tình, đều lặng lẽ hỏi thăm.
Hoàng Phủ Giới vọt vào khóa viện chính phòng,“Nhị ca, ngươi không đi quản a?”
Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác ở trong gian phòng phía Đông tùy ý nói chuyện, biểu tình hai người lạnh nhạt, bộ dáng đều thờ ơ, chẳng quan tâm,.
Hoàng Phủ Cẩn ngắm hắn một cái, không nói gì.
Hoàng Phủ Giác nhìn thất đệ cười,“Tiểu thất, ngươi đừng xen vào việc của người khác, chuyện nữ nhân ngươi quản không nổi đâu.”
Hoàng Phủ Giới nghi hoặc nói:“Tai nạn ૮ɦếƭ người cũng không quản sao?”
Hoàng Phủ Giác cười to hơn khiến Hoàng Phủ Giới không hiểu nổi, luôn cảm thấy có chút gì đó sâu xa,“Không có việc gì, sẽ không có tai nạn ૮ɦếƭ người, Mạt nhi không phải đang có ở đó sao?”
Hoàng Phủ Cẩn liếc hắn, một tiếng ‘Mạt nhi’ kia luôn khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng không nói ra.
Hoàng Phủ Giới ngồi không yên, nhìn nhìn sắc trời nói:“Nhị ca, ta đói bụng.”
Hoàng Phủ Cẩn ngoắc gọi gã sai vặt,“Đi nói cho phòng bếp, ăn cơm sớm một chút.”
Gã sai vặt lập tức đi.
Hoàng Phủ Giới nói:“Ta muốn đi xem có cái gì ăn ngon.”
Liền gọi Kim Kết đi cùng nhìn xem Tô Mạt thích cái gì.
Vài người họ đi dẫn theo bọn nha đầu đi luôn.
Hoàng Phủ Giác đứng dậy nói đi thăm thú trong viện một chút, vốn chỉ muốn ngồi một chút rồi đi, xem ra phải lưu lại ăn bữa cơm rồi mới được về.
Hắn vẫy tay gọi tiểu thái giám tùy thân tên là Bình An đến đến, phân phó vài câu.
Bình An lập tức đi.
Hoàng Phủ Giác liền đứng ở ngoài cửa sổ phơi nắng, sau đó đứng cách cửa sổ nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, xem ra diễm phúc này cũng không dễ tiêu hóa a.”
Mỗi lần phụ hoàng ban mỹ nhân cho nhị ca, cũng không ban cho tam ca và hắn, bọn họ tuy rằng không nhất thiết cần đám nữ nhân đó, nhưng là luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Chuyện này xem ra, ngược lại là chuyện tốt.
Đuôi lông mày Hoàng Phủ Cẩn nổi lên một tia lãnh ý, thản nhiên nói:“Ngũ đệ nếu thích, nhị ca đều có thể tặng cho ngươi, thấy sao?”
Hoàng Phủ Giác vội cười cự tuyệt,“Các nàng đi theo nhị ca một Tề vương anh tuấn xuất thần, làm sao còn để ý ta chứ, vẫn là nhị ca tự giữ đi.”
Hậu viện phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, người người đều hô cầu vương gia cứu mạng, Hoàng Phủ Cẩn cố ý không biểu lộ ra mặt, trên mặt chir là biểu cảm lành lạnh.
Hoàng Phủ Giác thở dài,“Làm đệ đệ nên thay nhị ca chia sẻ, vẫn để ta làm kẻ ác cho.”
Nghĩ nhị ca trước đây cũng không hay trò chuyện cùng các huynh đệ, lúc nhỏ như thế, lớn lên càng như thế.
Hắn có suy nghĩ muốn nói, nhưng nhị ca mỗi lần đều lạnh như băng, hắn cũng coi như bị nghẹn họng, sau đó liền càng ít nói hơn.
Hiện tại bởi vì Tô Mạt, tình huống có chút cải thiện, ít nhất hôm nay, huynh đệ hai người bọn họ còn nói được không ít chuyện.
Coi như là “Xưa nay chưa từng có” rồi.
Hoàng Phủ Giác một đường đi vào hậu viện, thấy Tô Mạt đang khuyên Tống Dung Hoa,“Tống tiểu thư nên có chừng có mực thôi, giáo huấn các nàng một chút là được rồi. Vương phủ lớn như vậy, nói không chừng vương gia viện khác, phái người đi tìm xem sao.”
Hoàng Phủ Giác ấn thái dương, thật đúng là đắc tội ai cũng đừng nên đắc tội nàng a.
Ở dưới ánh dương quang ấm áp mùa xuân, nàng tóc đen như mun, dung mạo như hoa, nhìn dưới góc độ nào cũng rất mềm mại đáng yêu, giống một chú mèo con không có tâm cơ không có móng sắc.
Hoàng Phủ Giác âm thầm thở dài, phi thân tiến lên bắt lấy roi của Tống Dung Hoa, trầm giọng nói:“Tống tiểu thư, đủ rồi.”
Tống Dung Hoa vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Giác, vội hỏi nói:“Cẩn ca ca đâu?”
Hoàng Phủ Giác nhướng mày, chỉ chỉ gian chính phòng kia.
Tô Mạt nhảy dựng lên:“Cái gì? Hắn ở ngay tại nơi đó? Ta rõ ràng có hỏi qua các nàng ấy, các nàng đều nói không có ở đó.”
Tống Dung Hoa thở phì phì nói:“Các nàng ta lừa ngươi, ngươi đồ ngu ngốc này.”
Tô Mạt cười cười.
Đám cơ thiếp lập tức phủ phục về phía trước,“Cầu điện hạ làm chủ cho chúng nô tỳ, Tống tiểu thư giống hung thần ác sát, vừa lại đây liền vung roi quật chúng ta, quả thực...... Quả thực là......”
Các nàng cùng nhau nức nở, tiếng khóc đồng loạt cất lên, người người như hoa lê đẫm mưa, người người kiều mỵ động lòng người, cho dù khóc nhưng đều rất động lòng người.
Hoàng Phủ Giác nhìn Tống Dung Hoa liếc một cái, nàng lại tỏ ra bộ dáng như không có gì, nhắm về phía phòng ở của Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt, mỉm cười,“Mạt nhi, ngươi lại thắng!”
Tô Mạt quyệt miệng, quay đầu bước đi.
Hoàng Phủ Giác đi theo sau nàng, nàng quay đầu trừng hắn,“Ngũ điện hạngài nói chuyện không cần lúc nào cũng có ẩn ý sâu xa. Ta lại thắng là có ý gì.”
Hoàng Phủ Giác cười hơi cúi đầu chăm chú nhìn nàng,“Chẳng lẽ không đúng sao, ở trong lòng ta a, ngươi vĩnh viễn không bao giờ là loại nữ hài tử đơn thuần vô tội, hồn nhiên vô tà này.”
Nếu là việc nhỏ bình thường, nàng sẽ không so đo, nhưng liên lụy đến đại sự, thí dụ như Hoàng Phủ Cẩn, thí dụ như tứ hôn......
Nàng liền tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan, một chuỗi sự tình, duowis cái nhìn của hắn, cho dù không có chứng cớ, cũng có thể coi như nàng làm ra chuyện đó.
Bởi vì hắn nhìn ra được bản chất của nàng, nhìn không rõ thủ đoạn cũng không sao cả, chỉ cần suy xét một chút kết quả việc này sẽ ra sao, ai được lợi, cũng rất dễ dàng phán đoán được thôi.
Không phải sao?
“Ngươi khích bác Tống Dung Hoa làm ra loại chuyện ác này, ta lại đi làm chứng cho ngươi. Bởi vậy, nàng ta làm sao còn xứng đôi với nhị ca chứ? Tống gia còn không phải sẽ bắt nàng ta cấm túc hay gì gì đó? Phụ hoàng đương nhiên cũng không thể không biết xấu hổ lại buộc nhị ca cưới nàng ta.”
Thử nghĩ, nếu Tống Dung Hoa ở Tề vương phủ đại náo một hồi, mất thể thống, mất thể diện, cũng không để ý tới đức hạnh công dung.
Chẳng lẽ hoàng đế da mặt dày đến nỗi buộc Hoàng Phủ Cẩn cưới nàng ta?
Cho nên, chuyện Tống Dung Hoa muốn gả cho Hoàng Phủ Cẩn, bị nàng nhấc tay một cái phá tan rồi.
Tô Mạt không nghĩ tới thế nhưng hắn hoàn toàn nhìn thấu sự việc này, nàng nhíu mày nói:“Nói như vậy, chẳng phải là ngươi sovới ta còn lợi hại hơn sao.”
Con trai của Lão hồ li, là tiểu hồ ly.
Hoàng Phủ Giác lắc đầu,“Ta cũng không lợi hại gì. Ta chỉ là nhận định ngươi thôi, đem suy đoán của ta giải thích hết là tìm ra đáp án thôi.”
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, là hắn cực kì lợi hại, hay là nàng trở thành ngu ngốc rồi?
Đương nhiên, nàng cũng không nghĩ tới sẽ không bị người ta phát hiện, nàng vốn nghĩ đạt được mục đích là tốt rồi, chẳng lẽ có người muốn chia rẽ nhân duyên mỹ mãn của nàng trong tương lai, nàng còn muốn khóc sướt mướt, ủy khuất cam chịu, nửa câu oán hận cũng không thể có?
Nàng cũng không phải là con rối gỗ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc