Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 303

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hầu Anh Hoa vừa chứng kiến mọi chuyện, hoàn toàn hiểu được câu nói kia của Lưu Hỏa, thời điểm có mặt tiểu thư, ngươi nên trốn đi, nếu không liền bị lo lắng đề phòng .
Hắn nghĩ mình vẫn là đi đến trong viện Diệp công công, Lưu Vân Lưu Hỏa cũng luôn luôn ở nơi đó, an toàn.
Tô Mạt đi theo Tống Dung Hoa đến hậu viện, hậu viện cùng khóa viện hậu viện trực tiếp gắn bó thành một khu, không có ngăn cách, toàn khu rường cột chạm trổ, cả một sân oanh oanh yến yến, hoa phục mỹ nhân, người người kiều mỵ động lòng người.
Có thành thục, có thanh thuần......
Tống Dung Hoa cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng , Hoàng Phủ Cẩn cũng quá háo sắc đi!
Trách không được người ta buộc tội hắn, nói hắn lúc được phái đi phía Bắc dẹp loạn, *** dân nữ, còn đùa giỡn thê nữ cấp dưới......
Hơn nữa, còn có tấu chương nói hắn một buổi tối H*m mu*n đến vài người nữ nhân......
Tống Dung Hoa thấy bản thân mình bị chọc tức điên như muốn nổ tung, đám nữ nhân kia sao không biết xấu hổ như vậy!
Chẳng lẽ nhất định phải leo lên giường Hoàng Phủ Cẩn sao?
Tòa chính viện này hẳn là nơi nàng được ở a, Hậu Tráo lâu cũng vậy, đám cơ thiếp linh tinh này chỉ có thể phái đến thiên viện ở.
Nàng tức giận đến hét lớn:“Các ngươi đem vương gia giấu chỗ nào hả ?”
Tống Dung Hoa vốn cũng không ngốc, chỉ là gần đây, theo sự lớn dần của tuổi tác, tâm tình thiếu nữ càng bất ổn, chỉ số thông minh liền bị tình cảm chèn ép xuống.
Thấy đám nữ nhân này trang điểm mỹ lệ, sao có thể ức chế được lửa giận trong lòng, nhịn không được mở miệng mắng chửi người.
Đừng nói là nàng, Tô Mạt cũng đều cảm thấy trong lòng ê ẩm, tuy rằng nàng biết đám nữ nhân đó là do hoàng đế ban cho, hắn không thể đuổi đi, cũng không thể ủy khuất bọn họ.
Nhưng nàng cũng biết nam nhân nhất là nam nhân cổ đại, đối với việc nam nữ không tôn trọng giống người hiện đại.
Bọn họ mười ba mười bốn tuổi là có thể có nha hoàn thông phòng, trước khi kết hôn, thậm chí đều có con cái, có thể một bên vừa yêu thê tử, một bên không ngừng nạp thiếp.
Khiến người ta thổ huyết là, bọn họ cảm thấy nạp thiếp xong, không tính tính là phản bội thê tử, chỉ là vì *** của nam nhân hay nối dõi tông đường, không quan hệ đến tình cảm của hắn đối với thê tử.
Bởi vì nàng còn nhỏ, cho nên nàng chưa thảo luận cùng Hoàng Phủ Cẩn về vấn đề này, cũng không khỏi mắc cỡ hỏi.
Nàng luôn tin Hoàng Phủ Cẩn sẽ không có bất kì quan hệ gì với đám nữ nhân này.
Nhưng nàng đánh giá tỉ mỉ một chút đám hoàng tử trong cung, cho dù là thái tử hoặc Hoàng Phủ Giác, nhìn vẻ ngoài nghiêm trang, nhưng nữ nhân trong cung của bọn hắn cũng tuyệt đối không ít
Mấu chốt là ở trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù là có yêu một nữ nhân đi chăng nữa, cũng không tồn tại quan niệm vì nàng ấy mà thủ thân như ngọc.
Đây mới là chuyện khiến nàng nhức đầu a.
Nếu Hoàng Phủ Cẩn cũng như vậy, nàng......
Nàng nghiến răng nghiến lợi, không ghen tị không nổi điên mới là lạ.
Đương nhiên, về lí trí thì nàng tin tưởng, Hoàng Phủ Cẩn không phản bội nàng.
Nhưng nữ nhân vốn đa nghi nên nàng vẫn có chút hoài nghi.
Đều nói nam nhân là loại động vật suy nghĩ bằng nửa ***, hắn đều đã lớn như vậy, chẳng lẽ vẫn nhịn được sao?
Đêm khuya khoắt Tô Mạt cũng cắn chăn suy nghĩ về chuyện này, hơn nữa càng tỏ ra có chút bất an về vấn đề này.
Hôm nay đến đây, phải làm cho rõ ràng, đương nhiên, tự mình nói khó chút khó xử, hơn nữa Hoàng Phủ Cẩn cũng không có khả năng nói với nàng chuyện ấy.
Mở miệng không nổi nha!
Vạn nhất hắn chê mình ghen tuông?
Vậy nàng sẽ cắt đứt với hắn a, hay là chịu đựng nha......
Nàng cảm thấy rất rối rắm, quả thực là rất ức chế a.
Bất quá dựa vào tính tình của nàng mà nói, sẽ không la lối ồn ào, cũng tuyệt đối sẽ không băn khoăn nhiều.
Thậm chí ngay cả biểu hiện cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Dù sao hắn cũng là vương gia, hiện tại đã trưởng thành, về sau vấn đề ban thưởng nữ nhân tuyệt đối sẽ không ít đâu.
Nàng phải đối mặt một cách lý trí.
Hơn nữa phải tự tin, phải tin tưởng hắn.
Cho nên hắn quyết định đến nhất chiêu “Đường cong cứu quốc”, lợi dụng tính tình bá đạo của Tống Dung Hoa để thử nghiệm, thuận tiện –
Tốt nhất có thể làm luôn một mẻ lưới giải quyết luôn vấn đề của Tống Dung Hoa nữa.
Huống hồ, lúc hoàng đế bức hôn, thái độ kiên quyết dứt khoát rõ ràng của Hoàng Phủ Cẩn, làm cho nàng rất cảm động, rất vui mừng.
Vấn đề tứ hôn sẽ không là vấn đề nan giải của Hoàng Phủ Cẩn mà còn là của nàng nữa, nàng không thể chỉ mong muốn nam nhân đối với nàng chung tình, mà không thể hiện gì hết.
Điều đáng vui mừng là, xem ra trước mắt, tình cảm Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng là như kiểu cưng chiều vô nguyên tắc, nàng làm cái gì hắn cơ hồ cũng sẽ không phản đối.
Bằng không, nếu nàng khi dễ Tống Dung Hoa hoặc là đám cơ thiếp mà hoàng đế ban cho hắn một chút, các nàng ta khóc lóc than thở đến mách hắn, hắn liền không biệt đông tây nam bắc xử oan nàng, gây chiến tranh với nàng, vậy nàng không phải sẽ rất thảm sao.
Dù sao tình huống như vậy, trong cuộc sống cẩu huyết, là thường xuyên gặp phải.
Mười mấy cơ thiếp người người đều là tuyệt sắc, dù sao cũng là người hoàng đế ban cho, hơn nữa trước nay ở Tề vương phủ luôn hưởng thụ cuộc sống được người khác tôn trọng, thấy người đàn bà chanh chua như Tống Dung Hoa, gặp người liền mắng, quả thực cũng khiến họ tức khí.
Vốn mười mấy người bọn họ đang lục ***c với nhau, muốn bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, gặp cảnh này liền đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ thù bên ngoài .
Một mỹ nhân có dáng vẻ cao gầy mảnh mai, nhưng trước sau lồi lõm có đủ khinh miệt liếc Tống Dung Hoa một cái,“Một cái nữ oa nhi, ngươi muốn tìm gia chúng ta làm cái gì? Gia chúng ta rất mệt mỏi, không rảnh gặp ngươi.”
Tống Dung Hoa một khi tức giận lên, liền kêu hết nha đầu, gã sai vặt, mụ mụ tất cả đến.
Nàng xuất môn một chuyến, đi theo có khoảng mười mấy người.
Tô Mạt nhìn nàng ta khi tức giận lên không phân biệt trong ngoài, coi Vương phủ như hoa viên hậu viện của Tống Dung Hoa vậy, thật đúng là thay Tống tả tướng tiếc hận a.
Xem ra mặc kệ nam nhân có sự nghiệp thành công lớn bực nào, nếu không giáo dục tử nữ cẩn thận, sẽ có một ngày, sẽ gánh chịu tội nghiệt a.
Ỷ vào quyền thế cha mẹ ở bên ngoài làm xằng làm bậy, lại liên lụy cha mẹ......
Đầu óc Tô Mạt xoay chuyển như bay, nghĩ cách lôi Tống tướng vào cuộc, miễn cho hắn kiêu ngạo như vậy, cũng dám châm chọc khiêu khích phụ thân mình.
Tống Dung Hoa thấy bất quá chỉ là vài người ca cơ cũng dám cười nhạo bản thân, lập tức giận điên lên, đoạt lấy mã tiên trong tay nha hoàn, không đầu không đuôi liền quất.
Đám hoa phục mỹ nhân cả ngày sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp qua loại cảnh tượng này?
Các nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai kêu cứu mạng, ôm đầu chạy trốn.
Tống Dung Hoa bắt được một người, lạnh lùng nhìn gần nàng, thấy nàng ấy hé ra khuôn mặt như hoa như ngọc, mấu chốt là thoạt nhìn phải đên mười bảy mười tám tuổi, dáng người uyển chuyển, hoạt bát yêu mị, là loại hồ ly rất dễ làm cho nam nhân mê luyến.
Nàng máu huyết lên não, một tay P0'p lấy cổ mỹ nhân kia, *** nói:“Vương gia ở nơi nào?”
Đám mỹ nhân vừa bị gã sai vặt bên người vương gia cảnh cáo mặc kệ ai hỏi gì cũng không được tiết lộ vương gia ở nơi nào, nào dám hé răng?
Đắc tội với người ngoài không có gì, đắc tội với vương gia sẽ có kết quả tốt sao?
Nàng ta lắc đầu mấy cái.
Tống Dung Hoa bị chọc giận, nàng tuy rằng không cao lớn hơn nữ nhân này, nhưng cưỡi ngựa bắn tên cũng không phải tay mơ, ở trong đội ngũ khuê các kia, cũng đáng kiêu ngạo, cơ hồ không người địch lại.
Mỹ nhân kia bị nàng một cước đá văng xa, kêu thảm thiết một tiếng, té ngã trên mặt đất bất động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc