Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 302

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn xê dịch thân mình, thay đổi tư thế thoải mái hơn, tầm mắt lướt qua phía Tây, lại không phát Đám thỏ phỉ đó cũng là ta con dân Đại Chu, bị bức đến mức phải đi làm thổ phỉ, khẳng định là có lý do. Chứ có ai mà không muốn sống yên ổn đâu?”
Trong lòng Hoàng Phủ Giác khẽ giật mình, mỉm cười,“Vậy nhị ca cơn bệnh này cũng không phải chuyện xấu .”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Ta là bị ngã trước, sau mới nghe nói đến nạn trộm ςướק.”
Hoàng Phủ Giác cười rộ lên.
Hoàng Phủ Giới nghe bọn hắn nói những chuyện hắn không có hứng thú, bèn nói:“Ta nói với phụ hoàng để ta đi tiêu diệt, phụ hoàng không chịu. Bây giờ còn nói vấn đề này, còn có ích lợi gì a.”
Hắn thấy Kim Kết ở bên ngoài lén lút đóng cửa, còn kêu bọn nha đầu giữ im lặng, không khỏi tò mò, đi ra ngoài,“Nha đầu, ngươi làm cái gì hả?”
Kim Kết mím môi, cười nói:“Thất điện hạ, không có gì, đóng cửa cho yên tĩnh một chút.”
Hoàng Phủ Giới đẩy nàng ra, mở cửa vén rèm đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tô Mạt, tò mò, hắn lặng lẽ đi qua chỗ Tô Mạt.
Liền nghe thấy thanh âm của Tống Dung Hoa, từ chỗ chính viện truyền đến.
“Hầu quản gia, ngươi sao vẫn không cho chúng ta gặp vương gia? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta nhất định phải gặp bằng được mới thôi.”
Bọn họ đều nghĩ vương gia khẳng định sẽ ở chính viện, hơn nữa chính viện to lớn tráng lệ, cho dù là sương phòng cũng đều rỗng rãi đồ sộ, chặn hướng cửa tròn ở khóa viện phía Đông.
Cho nên nàng ta căn bản không nghĩ tới việc tới khóa viện xem thử.
Hơn nữa chính viện chính phòng cũng có nha đầu hầu hạ, cửa phòng đóng chặt, bọn họ liền nghĩ rằng Hoàng Phủ Cẩn tránh ở bên trong cố ý không tiếp khách.
Nhận định như thế, Tống Dung Hoa cố ý lớn tiếng nói chuyện, muốn K**h th**h hắn, kết quả thấy hắn cũng không lên tiếng, lại không mời mình đi vào, càng tỏ ra tức giận.
Lúc này Tống Dung Hoa thấy Tô Mạt cười hì hì từ chỗ cửa tròn đi tới, nàng mặc một thân trang phục màu sáng thanh nhã được làm rất tinh xảo, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn bình thường, nhưng cũng sang nhã.
Hơn nữa càng tôn thêm khuôn mặt mềm mại như hoa của nàng ta, *** vô cùng mịn màng, liền giống như một pho tượng oa nhi đứng giữa đất trời mùa xuân dưới ánh dương quang ấm áp.
Tô Mạt chắp tay sau lưng, cười dài nhìn bọn họ,“Tống Ngũ công tử, Tống tiểu thư, xin chào a. Ngươi nói cái gì vương phi nha? Ta sao lại không biết nhỉ?”
Tống Dung Hoa đắc ý dào dạt nói:“Ngươi đương nhiên không biết, ngươi cho là bệ hạ đối tốt với ngươi? Ngươi cho là Cẩn ca ca đối tốt với ngươi? Bọn họ có những chuyện sẽ không nói cho ngươi nghe.”
Tô Mạt nhịn không được muốn mắng chửi người, mặt ngoài lại cười càng ngọt ngào hơn nữa.
Tống Ngũ chỉ cảm thấy mí mắt giật liên tục, vội ngăn Tống Dung Hoa,“Tiểu muội, đừng náo loạn nữa . Nhanh đi đưa lễ vật.”
Lúc này, ***ng phải tiểu ma nữ, đương nhiên chạy là thượng sách, còn tâm trạng quản những cái khác a.
Tống Ngũ thầm muốn chạy trốn.
Tống Dung Hoa thấy Tô Mạt thế nhưng lại cười nịnh nọt với mình như vậy, liền nghĩ rằng nàng là ghen tị với mình, hâm mộ mình, liền tỏ ra bộ dạng ưỡn *** rất đắc ý, so với dáng người khô cằn kia của Tô Mạt, dáng dấp của mình xem như phát dục sớm.
Tô Mạt như muốn ói, xác khô a, ngươi còn tuổi nhỏ, có ưỡn ra nữa cũng chả có hàng họ gì.
“Tô Mạt, Tề vương điện hạ ở nơi nào? Ngươi khẳng định không biết đúng không!”
Tống Dung Hoa tự cho là đúng dùng phép khích tướng.
Tô Mạt đôi mi thanh tú lập tức dựng thẳng lên,“Ai nói ta không biết, ngươi mới không biết đó.”
Tống Dung Hoa thấy nàng thế nhưng bị mắc mưu, trong lòng mừng thầm, kinh thường nói:“Ngươi biết, ngươi biết thì tại sao phải tránh ở sau tường nghe lén ta nói chuyện?”
Tô Mạt bĩu môi,“Ai nghe lén ? Ta là nhìn thấy hai con bọ phân đang đẩy một cục phân a, cũng không biết đẩy đi đâu, con cái muốn đi phía trái, con công muốn đi hướng phải. Kết quả thiếu chút nữa đánh nhau, rất vui a.”
Tống Dung Hoa cũng không biết nàng nói đến con bọ phân là con gì, liền nhịn không được hiếu kỳ nói:“Ngươi gạt người.”
Tống Ngũ nghe thấy không ổn, vội kéo tay Tống Dung Hoa,“Tiểu muội, đi bái phỏng Tề vương quan trọng hơn.”
Tống Dung Hoa trừng mắt với Tô Mạt,“Mau dẫn chúng ta đi gặp Tề vương điện hạ.”
Tô Mạt đè thấp giọng nói, bàn tay nhỏ bé đặt ở bên miệng, nói:“Không được a, hắn đang bận a.”
Trên mặt nàng lộ ra biểu tình thương tâm.
Tống Dung Hoa ngẩn ra, có chuyện gì ?
Tô Mạt chỉ chỉ vào phía sau hậu viện, thấp giọng nói:“Hắn, què chân, cùng đấm cơ thiếp mỹ mạo đang vui đùa kìa .”
Mặt Tống Dung Hoa lập tức đỏ, nàng biết Tô Mạt nói vui đùa có ý tứ gì, khẳng định là giống như đại ca bọn họ đùa giỡn đám nha hoàn trong nhà.
Nàng trợn mắt lên phẫn nộ nói:“Đám hồ ly tinh!”
Tô Mạt gật đầu, gắng sức nói:“Tống tiểu thư vẫn nên đừng gây chuyện, ngươi không thể trêu vào các nàng ấy, các nàng ấy là do bệ hạ ban cho Tề vương điện hạ .”
Tống Dung Hoa hừ nói:“Bệ hạ ban cho, chính là đám a miêu a cẩu, hoặc là giống như tranh chữ, đều là đồ chơi của điện hạ. Ta dù sao là người sẽ tiến vào cửa Vương phủ, chẳng lẽ còn không trị được mấy người phụ nhân đó sao?”
Tống Ngũ tự xưng da mặt thiết dày, hiện tại cũng nhịn không được muốn vã mồ hôi lạnh.
Tiểu muội từ lúc nghe được chuyện trong cung truyền ra rằng hoàng đế là muốn đem nàng cùng Tô Mạt đều gả cho Hoàng Phủ Cẩn, nàng quả thực giống như bị trích thuốc điên khùng, như đã trở nên điên dại.
Cả ngày hận không thể đứng ở Tề vương phủ, bảo vệ Hoàng Phủ Cẩn, thẳng đến lúc thành thân.
Phụ thân cả ngày bận việc đại sự, căn bản cho tới bây giờ cũng không quản tử nữ, gia gia lại chỉ biết cưng chiều, vẫn nói Dung Hoa nhu thuận hiểu chuyện.
Ở nhà, ỷ vào tổ phụ tổ mẫu yêu thương, nàng chính là bá vương.
Thế cho nên khi xuất môn, cũng không có ý thức khiêm nhường, coi mình là trung tâm vũ trụ, luôn cảm thấy trên đời này mọi người đều phải sủng nịch mình, phụ thuộc, làm theo ý mình.
Nếu không thuận theo tâm ý, không được!
Hiển nhiên Tô Mạt lấy nàng làm ngòi S***g phát nổ.
Nàng đương nhiên còn muốn xông lên phía trước nữa.
Tống Ngũ thật sự là khóc không ra nước mắt.
Tô Mạt xua tay nói:“Tống tiểu thư, tuy rằng ngươi lợi hại, vẫn là đừng xông qua đó, dù sao đây là Vương phủ, cũng không phải là Tống gia đâu.”
Tống Dung Hoa trực tiếp như bị một ngọn lửa xông thẳng *** đầu, còn có chuyện nàng quản không được?
Tống Ngũ vội vàng kéo nàng,“Tiểu muội, đừng tùy hứng!”
Tống Dung Hoa nổi giận với Tống Ngũ,“Ngươi vẫn là nam nhân sao? Có phải chơi đùa với nam nhân bị nam nhân chơi lai hả, ngươi cũng không biết chính mình là nam nhân hay là nữ nhân? Không đến giúp ta, ngược lại đi giúp người khác?”
Chọc cho Tỗng Ngũ đôi con ngươi đen ngòm lại, ***ng phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tô Mạt, hắn làm sao còn mặt mũi nữa, phất tay áo nói:“Ngươi liền làm đi, ta đi đây.”
Nói xong quay đầu bước đi.
Hầu Anh Hoa chỉ coi mình là người tàng hình, hai người này dù là ai hắn cũng đắc tội không nổi a.
Nhất là nhìn thấy Tô Mạt trong đôi mắt sáng loang kia phát ra loại ánh sáng gian xảo, tựa tiếu phi tiếu, hắn liền cảm thấy trái tim đập bịch bịch.
Tống Dung Hoa một cước đá văng của chính phòng, sau đó xông vào bên trong.
Tô Mạt vội cười hì hì theo sau, Hầu Anh Hoa do dự một chút, quyết định vẫn là đi trước bẩm báo với chủ tử.
Mà Hoàng Phủ Giới tò mò cũng đi theo Tô Mạt vọt vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc