Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 300

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng cười nói:“Ngày đó ta ai cũng không gặp, cũng không phải chỉ không gặp ngươi. Huống hồ, nếu không gặp người khác, thái tử cùng hoàng quý phi đều từ chối rồi, chỉ gặp mỗi ngươi, chỉ sợ lại tạo cho ngươi phiền toái. Không nghĩ tới ta hảo tâm lại bị người coi thành lòng lang dạ thú. Ta cũng không cần cầu ngươi giúp đỡ nữa.”
Hoàng Phủ Giác vội bồi tội nói:“Lần này coi như ta lòng dạ hẹp hòi đi, ta xin lỗi ngươi.”
Tô Mạt cười yếu ớt,“Ta tiếp nhận rồi.”
Hoàng Phủ Giác bèn nói:“Ta đi nói cùng phụ hoàng.”
Tô Mạt tựa vào cột hành lang, nhìn hắn đi đến chỗ đám người đứng trước mặt hoàng đế, nói cái gì đó, lúc bắt đầu hoàng đế còn lắc đầu, còn quay đầu hướng về nàng nhìn.
Nàng vội cúi đầu.
Một lát sau, nàng , gặp nhìn xuyên qua một gốc liễu rủ nhìn thấy hoàng đế gật đầu , Hoàng Phủ Giác tạ ơn, sau đó bước trở về.
Hoàng Phủ Giác cười ha ha, nói với Tô Mạt:“Phụ hoàng đáp ứng rồi, sáng mai ta cùng ngươi đi.”
Tô Mạt nói lời cảm tạ, hắn lại nói:“Quá khách khí. Qua bên kia đi dạo một chút đi.”
Tô Mạt không cự tuyệt mà đi cùng hắn dọc theo con đường lát đầy đá sỏi.
Thời điểm trở về ngự thư phòng, hoàng đế kêu nhóm thái tử hoàng tử lui xuống, Tô Mạt lưu lại.
Tô Mạt đứng nghiêm trang, hoàng đế nhìn nàng một cái, cười nói:“Ngươi đáp ứng lão ngũ cái gì ?”
Tô Mạt mím môi,“Ngũ điện hạ kêu ta giúp hắn làm hà bao.”
Thứ hà bao túi hương này, thời điểm tiết đoan ngọ đều phải đem tặng, cấp trên cũng ban thưởng xuống dưới, nàng nói như vậy cũng không có sai sót gì.
Hoàng đế thấy nàng bộ dáng cẩn thận thận trọng, nhớ tới ngày ấy bẩn thân cự tuyệt nàng, trong mắt nàng hiện lên vẻ thất vọng và bất đắc dĩ, bống nhiên thấy có chút không đành lòng.
Bèn nói:“Ngày đó không cho ngươi đi, là sợ ngươi vừa mới khỏi bệnh lại ảnh hưởng đến sức khỏe. Sao còn giống như trẻ con, bực tức với lão thất vậy ?”
Tô Mạt đối diện với con ngươi hắn mang đầy ý cười dạt dào, trong lòng ngẩn ra, lập tức khẳng định là Hoàng Phủ Giác không biết đã nói gì đó.
Hoàng Phủ Giác nói, nói Tô Mạt nhớ Hoàng Phủ Cẩn quên ăn quên uống, thây vì như vậy không bằng để nàng đi thăm hắn.
Còn nói Tô Mạt bởi vì chuyện Hoàng Phủ Cẩn bị thương, trút giận lên đầu lão thất, gây sự với lão thất, làm khó lão thất khiến hắn không ngừng tự trách, hận không thể bẻ gãy chân mình thay nhị ca chịu đựng cơn thống khổ kia.
Đương nhiên, còn có một câu, Hoàng Phủ Giác nhắc nhở hoàng đế, thuận theo tự nhiên là tốt nhất, nếu cố ý cản trở, ngược lại sẽ phản tác dụng.
Hoàng đế đương nhiên biết, cho nên lập tức liền đồng ý.
Huống hồ hắn cũng không thật sự có ý không cho bọn họ gặp mặt nhau, vốn chỉ muốn hạ thấp sĩ khí của Hoàng Phủ Cẩn mà thôi.
Miễn cho hắn trưởng thành rồi liền vô pháp vô thiên tự cho mình là đúng.
Không đem hắn người hoàng đế này để vào mắt.
Chẳng qua là Tô Mạt da mặt mỏng, bị cự tuyệt một lần, sẽ rất ngại ngần mở miệng cầu xin lần thứ hai.
Hoàng Phủ Giác nhận định chuẩn thời cơ, mở miệng vào lúc này, hoàng đế đương nhiên sẽ đáp ứng.
Tô Mạt tạ chủ long ân, lại kiểm điểm bản thân, chính mình quá nhỏ mọn đi.
Hoàng đế thấy bộ dáng ngây thơ tự trách của nàng, không khỏi cười rộ lên, nói:“Lần trước ngươi làm loại bánh trôi rượu rất ngon, trẫm còn muốn ăn một chén nữa.”
Tô Mạt lập tức nói,“Thần nữ sẽ đi làm ngay lập tức.”
Một ly rượu bánh trôi liền khiến hoàng đế vui vẻ, buổi tối bầu không khí ở ngự thư phòng cũng không khẩn trương mấy.
Mọi người đều thật sự vui vẻ.
Tô Mạt cũng có thể sớm một chút trở về Kỳ Bàn viện.
Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Giác dẫn người tới đón nàng.
Tô Mạt thu thập một chút đồ đem qua cho Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Mạt nhi, Tề vương phủ cái gì cũng không thiếu .”
Tô Mạt chỉ huy Kim Kết cùng Thủy Muội nhanh nhẹn thu thập đồ đạc, lưu lại Hoàng Oanh cùng Lăng Nhược giữ nhà, nàng cười nói:“Chẳng lẽ ta không biết sao? Chẳng qua là Tề vương phủ dù có nhiều thế nào đi nữa, cũng không có đồ tốt như của ta.”
Hoàng Phủ Giác cười có vài phần khó hiểu, lập tức nói:“Cũng đúng. Nếu là ta bị thương, Mạt nhi chịu quan tâm một chút thôi, trong lòng ta đây cũng cực vui mừng , đương nhiên vết thương sẽ nhanh chóng mau lành a.”
Tô Mạt tránh nói vào vấn đề chính, nói:“Chúng ta là bạn tốt, chẳng lẽ ta sẽ không thật lòng đến thăm ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta giống mụ phù thủy xấu tính, sau lưng rủa ngươi hay sao?”
Hoàng Phủ Giác bị nàng trách móc một phen bèn cười rộ lên,“Ta phục ngươi rồi, không dám nói xằng bậy nữa .”
Mấy người ngồi lên xe ngựa của Hoàng Phủ Giác, một đường đi thẳng về hướng của Tề vương phủ.
Tân nhậm đại quản gia Hầu Anh Hoa đứng chờ sẵn ở cửa, thấy bọn họ đến, lập tức tiến lên hầu hạ.
Hắn ở ngoài của sổ xe trả lời:“Ngũ điện hạ, Tô tiểu thư, vương gia chúng ta muốn đích thân ra nghênh đón, nhưng Lưu thái y không cho phép, cho nên, tiểu nhân hầu hạ hai vị đi qua bên chỗ chủ nhân.”
Hoàng Phủ Giác vén mành, nói:“Không ngại.”
Hầu Anh Hoa liền đem cỗ xe ngựa chuyên dụng bên cạnh để đi vào phía cưa hông.
Bên trong nhị môn có cỗ kiệu chuyên dùng để đi vô sâu bên trong, Tô Mạt không có thói quen phô trương nhiều như vậy, nàng nói:“Đi bộ tốt hơn a.”
Nhân tiện cũng ngắm nhìn quang cảnh ở đây mà trước kia chưa từng xem qua, bởi vì từ quận vương thăng lên vương gia, diện tích Vương phủ tựa hồ lớn hơn rất nhiều.
Hầu Anh Hoa liền phân phó người vội vàng dỡ xe của ngũ điện hạ xuống, dắt ngựa đi cho ăn cỏ.
Hắn thì tự mình đi cùng bọn họ về hướng việnnơi mà Hoàng Phủ Cẩn tu dưỡng.
Đi trong chốc lát, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói nhao nhao, sau đó có tiếng mụ mụ bước nhanh tiến vào, nàng ta chạy tới nói với đại quản gia:“Đại quản gia, bên ngoài có gã sai vặt nói Tống gia tiểu thư cùng ngũ công tử đến đây, đang ở bên ngoài răn dạy người hầu nhà chúng ta.”
Khuôn mặt Hầu Anh Hoa trầm xuống, giáo huấn:“Không nhìn thấy ta đang hầu hạ ngũ điện hạ cùng Tô tiểu thư sao? Đừng vì mấy chuyện linh tinh đó mà bẩm báo. Cứ nói là vương gia không thoải mái, không tiếp khách lạ.”
Mụ mụ lập tức đi truyền lời.
Hầu Anh Hoa lại vội chắp tay nhận lõi với hai người, Tô Mạt không để tâm, Hoàng Phủ Giác nói:“Cũng không có gì lớn lao, ngươi cứ đi xem sao. Để bọn họ dẫn đường cũng được.”
Đi theo ngũ hoàng tử ngoại trừ bốn năm người tùy tùng, còn có bốn nha đầu của Tô Mạt, mặt khác còn có ba người hầu ở Vương phủ.
Hoàng Phủ Giác kêu bọn họ dẫn đường, Hầu Anh Hoa liền nhìn một gã sai vặt ra dấu kêu hắn chạy đi trước để bẩm báo với chủ nhân.
Đoàn người qua hai cửa lớn, xuyên qua một tòa đại đường, lại xuyên qua một tiền sảnh, đến mặt sau thượng phòng.
“Ngũ điện hạ, Tô tiểu thư, gia chúng ta ở trong khóa viện bên cạnh cửa tròn bên kia, xin mời đi bên này.”
Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn còn chưa thành thân, gã sai vặt cũng chưa trưởng thành, cho nên cũng không để cho nha đầu khác dẫn đường, tự mình dẫn theo vài người đi theo hướng đông.
Một đường đi tới, nhưng thật ra cũng đi mất lúc lâu, Tô Mạt cũng không phiền, một bên thưởng thức kiến trúc tráng lệ hùng vĩ, một bên suy nghĩ.
Qua cửa tròn, là năm gian chính phòng hơi thấp một chút, cảnh trí trong viện cực kì tú lệ, danh hoa kì thụ , rất là khác biệt.
Hoàng Phủ Cẩn đứng ở cửa chính phòng, dưới nách có cái quải trượng, cười với Tô Mạt.
Hoàng Phủ Giới lải nhải ở bên cạnh:“Nhị ca, Lưu thái y nói ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi, đặt cao chân lên, ngươi sao luôn không nghe lời a. Ngươi nằm trên giường Ngũ Ca còn nói ngươi giả bệnh, hiện tại ngươi còn xuống đất!”
Nói xong hắn quyệt miệng, ngẩng đầu trừng mắt về hướng Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Giác tiến lên phía trước hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Thất đệ sao lại đi cáo trạng như thế, ta chỉ là chọc Mạt nhi chơi thôi, ngươi sao lại tưởng thật ? Đúng không, Mạt nhi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc