Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 299

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng sai người bưng canh về, thưởng cho nhóm thái giám cung tì đứng vất vả hầu hạ kia uống.
Hai cung tì bên người hoàng đế uống rất vui vẻ thích thú bèn hỏi Tô Mạt suốt về cách làm.
Tô Mạt cười nói:“Không có gì lợi hại cả, chỉ là tùy tiện lật mấy cuốn sách, rồi nhìn thấy công thức làm. Món này nếu là nhà phú quý giàu có cũng không thèm uống.”
Hai cung tì kia kinh ngạc nói:“Đến bực này còn không thích sao?”
Băng Kiều dâng trà đi ra, nói:“Đương nhiên là không thích. Nếu không làm gì có suất cho chúng ta uống?”
Một cung tì hừ nói:“Thật đúng là kiêu ngạo, thần tử so với bệ hạ còn biết hưởng thụ hơn.”
Tô Mạt nhướng mi, nhàn nhã uống canh.
Thủ Chính hoàng đế có một ưu điểm, người bên cạnh hắn, dùng rất thích đáng.
Hơn nữa cơ bản sẽ không bị người khác mua chuộc.
Hắn tín nhiệm nhất tuy chỉ là hai cung tì, Lưu công công cùng Tiền cô cô, ngoài ra còn có mấy người thân cận, ngoài ra nữa chính là ám vệ.
Lưu công công, Tiền cô cô là tuyệt đối sẽ không nói lung tung.
Nhưng các cung tì xinh đẹp bên cạnh hoàng đế có tác dụng gì, mọi người cũng đều hiểu mà không nói ra.
Loại cung tì này thường thay đổi, dựa theo sự yêu thích của hoàng đế, mà các nàng ấy ở bên cạnh hoàng đế trong khoảng thời gian ngắn, nói chuyện cũng có vẻ tùy tiện .
Lời nói bên gối là nữ nhân thích tâng bốc.
Nhất là nữ nhân không có danh phận.
Tô Mạt bởi vì hoàng đế không chịu để nàng đi thăm Hoàng Phủ Cẩn, trong lòng cũng ức chế.
Ngày đó ở Kỳ Bàn viện đến ngự thư phòng nàng đã làm sáng tỏ, bản thân tuy là không muốn ૮ɦếƭ, nhưng cũng rất thích Hoàng Phủ Cẩn.
Nếu hắn không dẫn theo nàng tự tử nũa, vậy cứ coi như không có chuyện kia xảy ra đi
.
Hoàng đế còn cười nói nàng không có nguyên tắc, vừa khiến Hoàng Phủ Cẩn mụ mị đầu óc dẫn đến hồ đồ, bản thân cũng khổ vì tình, không thấy rõ được hoàn cảnh trước mắt.
Tô Mạt đương nhiên biết ý hắn đang đánh trống lảng, nhưng nàng vẫn làm bộ không hiểu.
Nàng là tiểu nữ nhân, có quyền không hiểu.
Làm sao giống bọn nam nhân từng trải kia, một đám đào hoa đa tình.
Qua mấy ngày, đám ngự sử tuần phủ mà hoàng đế sai đi xuống phía Nam thị sát đều bị phạt nặng, đồng thời cũng nghe nói chân Hoàng Phủ Cẩn bị thương nặng, chỉ có thể nằm trên giường.
Đổi vài thái y đến chẩn bệnh cũng không được, còn nghe được tin chân hăn có thế tàn phế, khiến Tô Mạt hết hồn.
Hôm nay hoàng đế tâm tình tốt lên rất nhiều, mặt trời ấm áp, không khí thoải mái, hắn dẫn theo thái tử, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới vài người ở ngự thư phòng đi ra sau hoa viên nghỉ ngơi.
Hoàng Phủ Giới bởi vì liên lụy Hoàng Phủ Cẩn bị thương, trong lòng cũng băn khoăn áy náy đã vài ngày nay, có vẻ không vui, cũng không có tinh thần.
Tô Mạt ở trong đình bát giác ngắm cá bơi lượn, đứng suy tư mất nửa ngày.
Hoàng Phủ thấy Tô Mạt còn ủ rũ hơn hắn nhiều, liền lặng lẽ nói:“Ta lén lút dẫn ngươi đi thăm nhị ca, có thể chân nhị ca sẽ khỏi lên.”
Tô Mạt tuy rằng nghe Lăng Nhược nói Hoàng Phủ Cẩn không bị nghiêm trọng, nhưng nghe thái y nói thế cũng lo lắng, hơn nữa thái y bên đó không bị mua chuộc, vậy mà còn chẩn bệnh thành ra như vậy?
Xem ra Hoàng Phủ Cẩn cũng biết lừa nàng, hừ, thật sự là muốn nàng trừng trị mà !
Hoàng Phủ Giới thấy vẻ mặt âm trầm của nàng, trong lòng nhất thời nặng trịch ,“Tô Mạt, ngươi đừng khổ sở, nhị ca không nghiêm trọng như vậy. Hắn còn kêu ta nói cho ngươi biết, hắn rất khỏe , kêu ngươi đừng lo lắng cho hắn.”
Lúc này Hoàng Phủ Giác đi tới, cười nói:“Thất đệ, ngươi lại quấn quít lấy Mạt nhi, nàng ấy đã đủ phiền lòng rồi.”
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, Hoàng Phủ Giác tới gần nàng, con ngươi đen sáng rực, ôn nhuận thanh nhã, hơi mỉm cười nói:“Vết thương này của nhị ca, đến thật sự là đúng lúc, phỏng chừng không dưới một năm mới có thể khỏi.”
Tô Mạt ra vẻ khó hiểu,“Ngũ điện hạ, lời này của ngài có ý tứ gì?”
Khóe môi Hoàng Phủ Giác cong lên,“Mạt nhi, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ cảm thấy ta rất ngốc sao? Ngươi không cảm thấy là nhị ca bị thương lúc này, còn tìm thất đệ làm chứng, có chút......”
Hoàng Phủ Giới mặt đỏ lên , tức giận nói:“Ngũ Ca, ngươi sao có thể nói như vậy?”
Hoàng Phủ Giác thản nhiên nói:“Ta nói cái gì cũng không quan trọng, mấu chốt là phụ hoàng nghĩ như thế nào.”
Tô Mạt bình chân như vại, sắc mặt như thường,“Nếu nhị điện hạ cũng như ngũ điện hạ đều là người có nhiều tâm cơ, vậy thì thực khó lường a.”
Hoàng Phủ Giới thẳng tính, nghe không hiểu bọn họ đang khẩu chiến với nhau, hầm hừ nói:“Ta đi thăm nhị ca !”
Nói xong bỏ chạy đi.
Hoàng Phủ Giác nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Giới chạy đi, thả lỏng thân thể, tựa nghiêng vào cột đình, lười biếng nói:“Mạt nhi, dựa vào công phu của nhị ca, đừng nói là cưỡi ngựa, cho dù là bị mấy chục người đánh lén, chỉ sợ cũng sẽ không làm gì được hắn. Tam ca có thể không nhận ra, nhưng phụ hoàng cũng không thể không biết.”
Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn,“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Nếu thật sự theo như lời ngươi nói, Tề vương điện hạ không bị thương, ta đây phải cảm tạ ngươi.”
Hoàng Phủ Giác cười yếu ớt, nói:“Ngươi đương nhiên phải cảm tạ ta. Ngươi cũng yên tâm đi, cho dù phụ hoàng có biết, cũng chỉ nghĩ hắn đang giở trò con nít, tức giận phụ hoàng không coi trọng hắn, giả bệnh vì sợ phụ hoàng sai hắn đi tiêu diệt thổ phỉ thôi. Không có gì to tát hết.”
Tô Mạt cảm thấy thật đúng là không thể xem thường Hoàng Phủ Giác, luận tâm cơ, chỉ sợ hắn mới là chân truyền của hoàng đế.
Nàng nhếch khóe miệng lên, tâm trạng rất tệ nói:“Không tận mắt nhìn thấy, ta dù sao cũng lo lắng, bệ hạ không cho ta đi thăm.”
Thân người Hoàng Phủ Giác hơi hơi hướng về phía trước, hai vai tựa vào cột thành lan can, nhìn nàng chăm chú, cười nói:“Nếu ta giúp ngươi đi thăm nhị ca, ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào?”
Tô Mạt hai tròng mắt sáng ngời, không tin nhìn hắn,“Ngươi thật có thể? Ta không tin.”
Hoàng Phủ Giác thản nhiên nói:“Ngươi nếu muốn dùng phép khích tướng với ta không ăn thua, ta không bị lừa đâu.”
“Vậy ngươi muốn gì?” Tô Mạt bị hắn ép vào một góc giữa cột trụ và ghế dựa trên thành lan can, nhưng cũng không hốt hoảng chút nào, còn giương mắt nhìn hắn.
Thanh âm Hoàng Phủ Giác mềm mại, nhẹ nhàng nói:“Không cần trốn tránh ta, ta không đáng sợ như vậy, cũng không muốn tính kế ngươi điều gì cả. Chỉ muốn làm bạn cùng ngươi.”
Ánh mắt hắn trong suốt, thanh âm trầm thấp ôn nhu, mang theo một loại mị hoặc tự nhiên, nếu là nữ hài tử bình thường, thì đã bị hắn chọc ghẹo đến má đỏ tim đập.
Đám người cung tì, thậm chí là phi tần trẻ tuổi của hoàng đế, được hắn liếc mắt một cái, đều nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
Nghe nói trong cung này người thầm mến hắn vô số kể.
Nhưng Tô Mạt, mọi thứ vẫn y như thường, nàng cười dài sẵng giọng:“Ngươi nói ra những lời này thực khiến ta rất thương tâm, ta vốn cho rằng chúng ta đã là bằng hữu. Giờ còn lấy điều kiện ra để áp bách ta, rất không có ý nghĩa a.”
Hoàng Phủ Giác thấy nàng tựa hồ muốn tức giận, vội nhận lỗi: “Mạt nhi đừng tức giận, ta chỉ chọc ngươi thôi.”
Hắn nghĩ là nàng ngày đó cự tuyệt gặp khách, ngay cả hắn cũng không chịu gặp.
Mà Tô Mạt đương nhiên cũng biết ý tứ của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc