Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 298

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chuyện này, Tô Mạt sớm đã biết, nghĩ đến Lưu Hắc Hổ bọn họ vẫn chưa được phân phó nhiệm vụ cả ngày oa oa kêu, hơn nữa nàng còn không cho phép bọn họ tùy tiện ra ngoài ςướק bóc, ngược lại còn kêu bọn họ đi giúp thương nhân, trồng trọt, tàu thuyền......
Cài người khắp nơi, là Tô Mạt muốn nắm giữ lực lượng thuỷ vận, Lưu Hắc Hổ đương nhiên không hiểu.
Quả thực là khiến bọn họ ức chế.
Lần này, bọn họ xem ra có cơ hội phát tiết hết ra đây, nếu không Để Tư Uy cũng không đến nỗi, suốt đêm thượng kinh, liền một mạch vào kinh.
Mà hoàng đế cũng sẽ không nổi giận .
Tiểu cung nữ đi theo hầu hạ nàng ở một bên giúp nàng bóc nhân hạch đào ăn, Tô Mạt cảm thấy động não với bọn họ thật mệt óc, tẩm bổ một chút, nếu không mình không tính lại bọn chúng.
Bọn họ toàn là cáo giá kinh nghiệm dày dạn, nàng làm sao là đối thủ chứ?
Đang hưởng thụ thì nghe tiểu thái giám bên ngoài báo lại, nói Tề vương phủ đến dâng tấu chương.
Tô Mạt khẽ giật mình, đứng dậy đi ra ngoài, kêu người tiếp nhận tấu chương, ký biên nhận, sau đó nhìn loáng qua.
Trên tấu chương nét Pu't khí thế tung hoành, mạnh mẽ rắn rỏi, dĩ nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết.
Lần này thế mà không cần phụ tá viết.
Nàng không khỏi cười rộ lên, thuận tay mở ra, nhìn qua một chút, đôi lông mày thanh tú của nàng cau chặt lại.
Nàng phân phó tiểu thái giám,“Đi hỏi Tiền cô cô cùng Lưu công công, nói rằng Tề vương cùng thất điện hạ dâng tấu chương, thời điểm hai người họ ở khu vực Tây Sơn săn bắn ngựa bị khiếp sợ, thất điện hạ gặp nạn, Tề vương vì bảo hộ thất điện hạ nên bị thương, đùi phải bị nứt xương vì vậy mới dâng tấu chương.”
Hoàng đế vốn sẽ không muốn Hoàng Phủ Cẩn vào triều nghị sự, cho dù hiện tại đảm nhiệm chức vụ đại phu Thị MậuTư cũng bất quá chỉ là xử lý công vụ, dâng tấu chương, lâm triều hắn cũng không đến.
Tiểu thái giám lập tức đi, rất nhanh hắn trở về báo, nhắn lại ý Lưu công công,“Công công nói, dựa theo lệ thường, dùng danh nghĩa bệ hạ truyền chỉ trấn an, rồi phái hai thái y đến chẩn trị, nếu thật sự đi lại không tiện, sự vụ có thể mang về phủ làm, nếu là ngay cả xử lý sự vụ cũng không thể, thì để phụ tá làm thay......”
Tô Mạt ứng lời, liền sai nội thị của hoàng đế cầm Pu't ghi thủ dụ của hoàng đế.
Tống Minh Dương chuyên môn phụ trách định ra những ý chỉ triều chính, sau đó lập tức đưa cho hoàng đế xem.
Tống Minh Dương chuyên môn phụ trách định ra những ý chỉ triều chính, sau đó lập tức đưa cho hoàng đế xem, mà chuyện đại sự, thì sẽ do đại học sĩ.từ Hàn Lâm viện soạn thảo ý chỉ. Mặt khác một ít chuyện không trọng yếu, sẽ từ nội thị thái giám cầm Pu't viết ý chỉ.
Nội thị viết xong, Tô Mạt đọc, liền đặt một bên ở ngự án, chờ hoàng đế trở về có thể thấy.
Còn thêm một ít việc nhỏ nhặt nữa, vốn là của thái tử cùng ngũ hoàng tử làm, bởi vì mấy ngày nay bọn họ không có ở đây, nên đều là nàng quản.
Nàng chỉ phụ trách xem và phán định, nội thị sẽ ghi lại.
Đợi tới lúc nàng đem những sự vụ này xử lý ổn thỏa xong xuôi, hoàng đế cũng quay lại ngự thư phòng.
Tiếng giày chan chát, hoàng đế dẫn đầu đi trước tiến vào ngự thư phòng.
Đám người Tô Mạt lập tức tiến lên chào, hoàng đế nhìn nàng, vốn là sắc mặt âm trầm ảm đạm bỗng tốt lên không ít.
Tô Mạt nhìn trộm lên, cùng đi có Tống tướng, Hữu tướng, phụ thân và vài vị đại nhân khác nữa, Tả lão nhân không thấy có mặt, đoán chừng do bị tức ngất đi nên bị hoàng đế kêu trở về.
Thái tử cùng ngũ hoàng tử cũng không có tới, nghe nói là bị phái đi điều tra hồ sơ linh tinh gì đó, Tống Minh Dương đi theo cùng.
Tống tả tướng nhìn Tô Mạt một cái, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt kiêu căng.
Ở trong mắt hắn, Tô Mạt bất quá chỉ là một kẻ tham mộ hư vinh, hoặc là quân cờ của Tô Nhân Vũ, lấy nữ nhi để lấy lòng thánh thượng, mưu cầu được sự ủng ái của bệ hạ mà thôi.
Hắn đối với Tô Nhân Vũ là càng phát ra sự khinh thường, không vừa mắt.
Hoàng đế kêu mọi người ở phía trước nghỉ ngơi tạm, hắn thì đi nội thất thay quần áo, uống ly trà an thần.
Tô Mạt đi theo Tiền cô cô Lưu công công vào hầu hạ.
Nàng phân phó người hầm canh long nhãn vẫn còn nóng ở kia, còn có một chén tuyết lê mật thủy.
Hoàng đế uống canh, nhìn Tô Mạt trên mặt có nét bi thương không khỏi kinh ngạc nói:“Nha đầu, sao vậy ?”
Tô Mạt cắn cắn môi, sai người cầm tấu chương lại đây.
Băng Kiều và Dương Đài bởi vì do hoàng đế phái cấp cho Tô Mạt sai dùng, vốn là người của hắn, cho nên việc ở ngự thư phòng làm việc cũng sẽ không có gì dị nghị .
Hoàng đế mở ra cuốn tấu chương Hoàng Phủ Cẩn viết nhìn thoáng qua, lông mày nhíu lại, hừ một tiếng,“Rước phiền toái vô thân! Kêu hắn dưỡng thương đi. Đều là đám phú quý mệnh, không cần quan tâm!”
Tô Mạt liền đem một cuốn đã soạn sẵn cho hắn xem, hắn cũng không thèm nhìn tới nói:“Chuẩn.”
Tô Mạt mím môi,“Bệ hạ, thần nữ có một chuyện......”
Hoàng đế giương lên đôi lông mày rậm,“Không đồng ý.”
Tô Mạt mím môi,“Bệ hạ, thần nữ có một chuyện......”
Hoàng đế giương lên đôi lông mày rậm,“Không đồng ý.”
Tô Mạt liền cúi đầu không nói.
Lão hồ li, nàng còn chưa nói hắn đã đoán được.
Lúc này cung tì nàng phái đi đến ngự trù trở về, nói danh sách các món ăn kia đã được làm xong, bữa tối có thể dâng lên bệ hạ ngự dùng rồi.
Bên ngoài đám người Tống tả tướng thấy hoàng đế đi vào nửa ngày cũng không đi ra, ngược lại nghe thấy cung nữ báo với Tô Mạt việc chuẩn bị ngự thiện cho bệ hạ.
Lại thấy nàng cầm tấu chương đi ra, quả thực là......
Tức đến méo miệng, trong lòng không ngớt mắng ra những lời cực khó nghe.
Không nghĩ tới hoàng đế lại có khẩu vị này, sớm biết như vậy cũng không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đưa lên mười mấy tiểu nha đầu tuyệt sắc ngây thơ là được rồi.
Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng về Tô Nhân Vũ, vẻ mặt khinh miệt.
Vẻ mặt Tô Nhân Vũ lạnh lùng, cũng không thèm để ý hắn, tầm mắt lúc đang nhìn đến nữ nhi mới nhu hòa hơn một chút.
Tống tả tướng cao giọng nói:“Tô tiểu thư, bệ hạ sao rồi ?”
Tô Mạt hành lễ, cung kính nói:“Tả tướng đại nhân, bệ hạ đang nghỉ tạm một lúc, rất nhanh sẽ đi ra. Rất mệt nhọc a.”
Tống tả tướng trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, thấy nàng còn nhỏ tuổi, khí độ trầm ổn, khuôn mặt như hoa như ngọc, *** vô cùng mịn màng, quả thật là một mỹ nhân.
Muội muội của hắn chỉ đứng sau hoàng hậu, đều không có cơ hội xen miệng vào chuyện triều chính, ngự thư phòng lại rất ít khi lui tới, nha đầu này thế nhưng còn được làm chức vụ tổng quản ngự thư phòng!
Thật sự là hoang đường, từ xưa đến nay, triều đại nào thời thế nào, có loại quan chức này?
Tô Mạt cảm giác được sự khinh thị của hắn, cũng không thèm để ý, nàng sai người nhân bưng mấy bát canh do chính mình pha chế đưa tới cho bọn họ uống.
Dùng loại đồ dùng thấp hơn so với hoàng đế, nhưng so với nàng cùng đám người Lưu công công sử dụng thì cap cấp hơn.
Nàng tự mình bưng đến cho Tô Nhân Vũ, tươi cười với phụ thân.
Tô Nhân Vũ thân thiết nhìn nàng một cái, tiếp nhận canh, uống rất thoải mái.
Tống tả tướng hừ một tiếng, lại không uống, hắn không uống, những người khác đương nhiên cũng không dám uống.
Tô Mạt trong lòng cười, cố ý nói:“Tả tướng đại nhân, đây là ngưng thần tĩnh khí canh, hạ hỏa tĩnh tâm, bệ hạ cũng thích uống. Không bằng uống thử một chén xem sao.”
Tống tả tướng lạnh lùng trừng mắt với nàng,“Bổn tướng gia uống không nổi canh của Tô tiểu thư.”
Tô Mạt thấy hắn bày ra khí phách như thế, so đo cùng một tiểu cô nương, không khỏi cười,“Tả tướng đại nhân nếu không thích, vây coi như ta nhiều chuyện đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc