Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 297

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tống Minh Dương lập tức nghĩ tới đây là thánh dụ hoàng đế,“Bệ hạ, tuần sát ngự sử phái vị đại nhân nào?”
Hắn vừa hỏi, là trở thành nhắc nhở hoàng đế, nếu Lai Châu có chuyện đại sự như vậy, năm trước không báo, năm nay giấu giếm không được mới báo lên, điều này chứng minh tuần sát ngự sử Lai Châu đã không thể tin được nữa.
Hoàng đế lâm vào trình trạng trầm tư, hắn nghĩ đến càng nhiều, nhìn càng xa hơn, không thể không liên hệ tới thế cục triều chính, Để Tư Uy là người của ai, sao được ngồi vào chiếc ghế Lai Châu tuần phủ, năm ngoái tuần sát ngự sử là ai.
Đi xuống giám sát cứu trợ thiên tai là ai.
Mức độ nạn trộm ςướק ở Lai Châu rốt cuộc như thế nào.
Những điều đó phải có người đáng tin đi tra rõ trước, nếu không phía dưới quan viên sẽ dối gạt, đó là chuyện thực dễ dàng.
Dù sao, mọi chuyện cũng không thể báo lên trên hết.
Hắn càng lưu tâm là, bản thân xuất thân từ chốn quan trường, bọn họ còn dám lừa bịp hắn.
Chờ khi việc lớn thành, hắn sao có thể yên tâm đem giang sơn giao cho người khác?
Trong đám con trai nối dõi, người nào là thích hợp ?
Có thể đảm đương kế vị trọng trách ?
Làm đế vương nếu bị thần tử bài bố mất quyền lực, hoặc là bị tình yêu vây khốn, hoặc là chỉ ham hưởng lạc, lại hoặc là một lòng chỉ nghĩ đến làm đế vương, cũng không nghĩ đến sự cực khổ khi làm hoàng đế.
Sao có thể làm được?
Hắn không cách nào không thở dài, nói:“Triệu kiến thái tử, ngũ hoàng tử, Tống tả tướng, Lưu hữu tướng, Tô quốc Công, lục bộ Thượng Thư, Thị Lang, Lang trung…đợi ở Càn Thanh cung kiến giá.”
Ngày thường hoàng đế lâm triều ở ngự môn Càn Thanh cung, hoặc là sẽ ở tiền điện Càn Thanh cung tiếp kiến trọng thần, thương lượng chuyện đại sự thiết yếu.
Ngự thư phòng là nơi chỉ dùng để phê duyệt tấu chương, đọc sách, tiếp kiến cận thần, hoặc là tìm thần tử nói chuyện phiếm, lúc gặp đại sự cần nơi nghị luận, thì phải đi tới tiền điện Càn Thanh cung.
Hoàng đế dẫn theo đám người Lưu Ngọc, Tiền Hủy, Tống Minh Dương đi tới Càn Thanh cung, Tô Mạt thân là nữ tử, không thể thảo luận chính sự, nhất là nghị sự triều đình.
Đương nhiên vẫn còn ở ngự thư phòng.
Bởi vì hai ngày này tinh thần nàng không tốt, hoàng đế chấp thuận cho mang một nha đầu đến hầu hạ, nhưng Kim Kết đến cửa ngự thư phòng, khẩn trương nên vấp té, quên trước quên sau, Tô Mạt cũng không làm khó bọn nha đầu nữa.
Mà Lăng Nhược bởi vì biết công phu, cũng không thích hợp xuất hiện ở ngự thư phòng, cho nên Tô Mạt vẫn tự mình lo liệu, cũng may hoàng đế cấp cho nàng hai cung tì là Dương Đài và Băng kiều đi theo hầu hạ .
Thái giám cung tì ở ngự thư phòng được nàng nhiều lần chiếu cố, cho nên rất là cảm kích nàng, có tin tức nào cũng đều chủ động nói cho nàng nghe.
Lúc nàng không tới, hoàng đế tức giận, sẽ lấy bọn họ ra trút giận. Từ lúc có Tô Mạt đến đây, hoàng đế vẫn tức giận như cũ, nhưng lúc cáu giận, Tô Mạt sẽ nghĩ biện pháp khuyên can.
Cho nên cơn giận của hoàng đế mau tan, hơn nữa cực kì sủng ái Tô Mạt, chưa từng lôi nàng ra trút giận hay cáu giận gì nàng hết.
Cho nên đám thái giám cung tì này phạm phải sai lầm gì, đều tìm Tô Mạt cầu tình.
Tô Mạt tạo cho hoàng đế niềm vui, Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô đương nhiên coi trọng nàng, cũng nể mặt vài phần, đối với nàng cực kỳ tôn trọng.
Nếu nàng đã mở miệng, bọn họ sẽ tuyệt không bác bỏ lấy một lời.
Tô Mạt ngồi ở trong phòng của mình tùy tiện chơi cờ, nghe một tiểu thái giám tên là Nguyên Bảo Nhi truyền tin tức ở Càn Thanh cung cho mình nghe.
“Tổng quản, bệ hạ ở Càn Thanh cung lại phát hỏa lên, thiếu chút nữa lấy đồ chọi Lại Bộ Thượng Thư. Tiểu nhân nghe thấy, hình như thái tử tiến cử người đi Lai Châu xử lý nạn trộm ςướק, ngũ hoàng tử muốn đi, bị Tống tướng ngăn cản.”
Tô Mạt giơ một quả quân cờ lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, Lại Bộ Thượng Thư Tả Nghi Nhân người đúng là oan uổng.
Lão nhân này làm người ngay thẳng, không giỏi luồn cúi, hắn có thể lên làm Lại Bộ Thượng Thư, hoàn toàn do hoàng đế khai ân.
Tống tả tướng chỉ sợ là muốn dùng hết biện pháp muốn đá hắn xuống, định thay người của mình ngồi vào chức vị đó.
Dù sao nắm trong tay Lại Bộ, đó chính là ở trong các bang phái triều đình tự cài thế lực của mình vào.
Bang phái nào cũng không muốn bỏ qua.
Tô Mạt buông một quả quân cờ, làm ra bộ dáng cực kì cấp bách “Bệ hạ lại phát hỏa , vậy ngũ hoàng tử sẽ không khuyên can?”
Tiểu thái giám nói:“Ngũ hoàng tử nói, ngũ hoàng tử nói tốt giúp Tả đại nhân, còn đứng ra làm đảm bảo. Đảm bảo Tả đại nhân không có lén lút lui tới với Để đại nhân.”
Tô Mạt tay vuốt cằm, cười nói:“Đa tạ ngươi, còn phải nhờ ngươi để ý bọn họ thêm nữa, trăm ngàn lần đừng chọc bệ hạ rất tức giận, ảnh hưởng tới sức khỏe, đó là sự tổn thất của triều đình Đại Chu chúng ta.”
Tiểu thái giám Nguyên Bảo Nhi việc lui xuống, Tô tổng quản quan tâm bệ hạ, chuyện này hắn đã từng bẩm báo lại cho Lưu công công, Tiền cô cô biết, bọn họ cho phép.
Dù sao Tô tổng quản cũng không để hắn làm việc gì quá đáng, chỉ theo dõi nhất cử nhất động của hoàng thượng, quan tâm sức khỏe của bệ hạ, căn bản mặc kệ các đại nhân khác bàn việc chính sự gì.
Cho nên tiểu thái giám cũng không sợ hãi, hắn thoải mái lui xuống.
Tô Mạt đứng dậy, lại đi phân phó cung tì quản việc ngự thiện, tự mình đề Pu't liệt mấy món ăn ra, đưa cho nàng ta cầm đi phân phó ngự trù làm.
Cung tì lập tức đem tới ngự trù, mỗi lần chuẩn bị ngự thiện cho hoàng đế, phải nghiên cứu thực đơn một cách thấu đáo.
Xem xét đồ ăn có tương khắc hay không, có thể gây ra chút nguy hại nào hay không .
Còn phải để thái y viện xem qua, có thích hợp cho hoàng đế dùng không ?
Các nơi thông qua hết, mới chính thức làm.
Tô Mạt đương nhiên biết rõ quy củ đó, dù sao nàng đưa ra thực đơn đều rất bình thường, nàng mới không ngu xuẩn như vậy, dựa vào sự khôn lỏi này lấy thức ăn tương khắc để làm tổn hại sức khỏe hoàng thượng.
Không nói đến thái y cùng ngự trù, cho dù là cung tì quản chuyện ngự thiện đối với đặc tính đồ ăn cũng rõ như lòng bàn tay, ai dám làm như vậy, chẳng phải là chán sống rồi hay sao.
Phân phó xong xuôi, nàng lại sai người thu dọn lại ngự thư phòng.
Sổ tấu chương kia đã bị vấy máu, Tống Minh Dương đã học thuộc, cho nên tấu chương còn ở nơi này.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, Lai Châu nha môn bị cường đạo tập kích ban đêm, hoài nghi đó là một thế lực bí mật, có ý đồ khác, có thể là do gian tế Mạc Vân quốc chỉ huy, ý muốn dòm ngó đến Đại Chu vùng đất giàu mạnh của chúng ta......
Tô Mạt không khỏi cười, Để Tư Uy này thật đúng là ngu xuẩn, nếu không phải hắn năm ngoái hắn ăn quá đáng, thì hiện tại cũng không bị hoàng đế coi như đá mài đao.
Xem ra, nàng phái người bí mật đi liên lạc Lưu Hắc Hổ, đối với bọn họ tiến hành huấn luyện bí mật, là rất tất yếu.
Tuy rằng không có huấn luyện thành Mị Ảnh kỵ sĩ, nhưng sức chiến đấu cũng là không thể xem nhẹ , cũng là một nhánh lực lượng bí mật.
Quan trọng hơn là, yêu cầu của nàng đối với bọn họ không giống với những người ở căn cứ nông trường nghiêm khắc khó khăn như vậy, cho nên bọn họ nói trắng ra vẫn là cường đạo thổ phỉ, bất quá là cải trang thôi.
Càng mấu chốt hơn là, lúc này đây Lưu Hắc Hổ bọn họ là giương một cờ hiệu đánh ςướק khác.
Đám cường đạo gà rừng trên núi kia, cầm đầu là Hải Đại Đao, mới là Để Tư Uy cấu kết âm thầm nuôi dưỡng.
Hàng năm đều có nạn trộm ςướק, nhưng hàng năm cũng không quét sạch ổ, mỗi lần đi chiến dịch quét sạch thổ phỉ đều lấy sạch thuế má của dân chúng, kiếm hết mớ bạc này đến mớ bạc khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc