Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 295

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Cách nghĩ này giống như đám sương mù trong thiên không, đột nhiên bị một tia ánh mặt trời xuyên qua, trong nháy mắt rực rỡ chiếu sáng, chiếu sáng vạn vật trên địa cầu, soi rọi vào tận trí óc của Hoàng Phủ Giác.
Hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của phụ hoàng.
Tô Tống hai nhà trở mặt với nhau, sẽ không trở thành trợ lực cho thái tử.
Nói như vậy, phụ hoàng vẫn là đề phòng thái tử cùng Tống gia......
Hoàng Phủ Giác tim đập gia tốc, vì chính mình nhìn ra được một vấn đề mới mà kích động máu huyết sôi trào, đầu ngón tay cũng hơi phát run.
Tuy rằng suy nghĩ rất nhiều vậy đấy, nhưng thời gian cũng chỉ là trong nháy mắt, cho nên đám người Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn hai má ửng hồng, hai mắt sáng quoắc, không khỏi kinh ngạc.
Hoàng Phủ Giới cười nói:“Thì ra Ngũ Ca muốn kết hôn với tiểu thư Tống gia nha. Ngũ Ca tuổi cũng không nhỏ, coi trọng người nào, ta đi nói với mẫu phi giúp ca.”
Hắn giả bộ bộ dáng tuổi trẻ mà thành thạo, chọc cho Tô Mạt buồn cười.
Hoàng Phủ Giác nhìn bọn họ một cái, trong lòng lập tức có bước tính toán tiếp theo, hắn đứng dậy cười nói:“Nhị ca đến đây, mau chịu tội với Mạt nhi đi. Ta về cung trước, thu xếp tiệc ăn mừng với nhị ca.”
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Không cần ở trong cung, ở trong cung cũng không vui vẻ gì. Muốn đi quý phủ của nhị ca.”
Hoàng Phủ Cẩn cảm giác được Tô Mạt lấy tay vẽ lên lòng bàn tay hắn, lập tức nói:“Đi!”
Hoàng Phủ Giới vui vẻ kéo tay Hoàng Phủ Giác lại,“Ngũ Ca, đi, chúng ta đi chuẩn bị.”
Hai người cáo từ ra về.
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, con mắt trong veo của Tô Mạt càng phát ra tia thâm trầm, nàng hơi cong lên khóe môi, lạnh lùng nói:“Hắn không cho ta thoải mái, ta cũng cho hắn chút ít gạch cản trở a.”
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng ngồi ở trên giường, để cằm đặt ở trên vai nàng, hấp thụ mùi thơm cơ thể thiếu nữ, tâm tình rất là sung sướng.
Tô Mạt đã sớm kêu A Lí đưa tin cho hắn, kêu hắn gần đây định cái gì, nói cái gì, đều phải dựa theo kế hoạch của nàng mà làm.
Hôm nay đến thăm nàng, cũng là dựa theo lộ tuyến nàng sắp đặt mà tới, gặp Hoàng Phủ Giác, rồi đem câu hỏi kia hỏi lại hắn, cũng là theo kế hoạch nàng đã vạch ra.
Cho dù nàng không sắp xếp, hắn cũng nhất định phải tới Kỳ Bàn viện, bất quá là đối với sự chất vấn của người khác, hắn luôn luôn không đếm xỉa tới.
Bởi vì do nàng dặn dò trước, cho nên hắn mới đáp.
Tô Mạt cắn ngón tay hắn, nhìn móng tay sạch sẽ mượt mà của hắn, mặt trên có hình dạng bán nguyệt rất là đáng yêu, không khỏi cười rộ lên.
Trong lòng nàng cao hứng, liền muốn bắt nạt hắn, kêu Kim Kết đưa đến cho nàng hộp tráp trang điểm, tìm ra loại nàng cùng đám người A Cổ Thái đặc chế ra nước sơn móng tay không màu.
Có công dụng dưỡng móng, cũng không giống với chất sơn móng tay của thời hiện đại, trộn quá nhiều hóa chất.
Nàng chế tạo thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, không độc không có tác dụng phụ, có thể bảo dưỡng móng tay, đương nhiên còn có chút tác dụng phụ nho nhỏ, đó chính là bí mật của riêng nàng, sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chuẩn bị bôi cho ahwns mấy thứ đồ của nữ nhi, hắn hấp tấp cự tuyệt.
Tô Mạt chu miêng lên, giả bộ giận dỗi nói:“Được, vậy ngươi cho ta nghe mười câu truyện, mỗi câu truyện đều phải có một ngàn câu, mỗi câu không được ......”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng khép mở, chỉ hận không thể cắn nó, kể truyện là tử huyệt của hắn, đành kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Tô Mạt nhìn những ngón tay thon dài đồng đều, sạch sẽ gọn gàng, khớp xương rõ rệt, cũng không yếu ớt, ngược lại ẩn chứa một sức lực cực lớn mà thần bí, tựa hồ có thể nắm trong tay hết thảy sực mạnh.
Nàng đem bàn tay nhỏ bé đặt ở lòng bàn tay hắn, bị bao vây hoàn toàn, mỉm cười, nàng ôn nhu nói:“Mấy ngày nay ngươi tìm một cơ hội giả ốm đau đi.”
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ghé tai nàng nói:“Vậy cũng không thể được ở trong này dưỡng bệnh chứ.”
Tô Mạt nguýt hắn,“Ngươi không sợ ta ăn ngươi.”
Hai gò má Hoàng Phủ Cẩn vậy mà hiện lên một tia đỏ ửng, khẽ cười nói:“Tiểu nha đầu phải rụt rè.”
Tô Mạt cười hắc hắc, chụp ngón tay hắn,“Ta là hắc sơn lão yêu, thích ăn thịt người, còn lại khớp xương ngón tay coi như cà rốt để gặm !”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng sủng nịch, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tinh tế của nàng, nhịn không được kề sát vào, hô hấp có chút dồn dập,“ Cho ta cắn trước một miếng đã.”
Tô Mạt nhảy xuống đất, hai má ửng đỏ, khoát tay nói:“Ngươi mau đi đi, đi ăn mừng với các huynh đệ n đi. Chỉ sợ ta phải bị chuyển đi ngự thư phòng.”
Hoàng đế không cho phép Hoàng Phủ Cẩn gặp nàng, nếu cố gặp, chính là khiêu khích quyền uy hoàng đế, vậy phải trả giá rất lớn.
Quả nhiên ngày hôm sau hoàng đế liền kêu Tô Mạt đi ngự thư phòng phụng dưỡng thánh giá, còn tăng cường thủ vệ trong cung.
Mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn ở Tề vương phủ, thái tử Hoàng Phủ Giác …đi qua phủ ăn mừng với hắn.
Tô Mạt ở tại ngự thư phòng, đã nhiều ngày thái tử cùng ngũ hoàng tử được hoàng đế cho nghỉ phép, cho phép không cần mỗi ngày đến ngự thư phòng.
Thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đều có việc riêng phải bận bịu, cho nên không đến ngự thư phòng xem mấy tấu chương không gấp gáp kia, bọn họ ngược lại càng vui sướng.
Dù sao vốn nghĩ rằng xem tấu chương chính là đề cao địa vị của mình, ai ngờ hoàng đế đem mấy tấu chương không quan trọng gì cho tụi hắn xem.
Trước mắt họ đều có chuyện trọng yếu, tự nhiên sẽ không để ý.
Cùng với nàng ở tại ngự thư phòng làm việc là Tống gia tam công tử Tống Minh Dương.
Tống Minh Dương là mẫu người quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đối với người khác khiêm cung hữu lễ, cho dù là đối với nha đầu Kim Kết, cũng ôn hòa dễ gần, không có nửa điểm phách lối.
Nam tử uấn lãng ôn nhã, tác phong nhanh nhẹn như vậy, lại ôn nhu như thế, đương nhiên rất nhanh trở thành tân sủng của nhóm tỳ nữ trong cung.
Dù sao hắn cũng không giống nhóm hoàng tử, thân phận làm cho nhóm cung tì tự nhiên có loại sợ hãi kèm với xa cách.
Hơn nữa cung tì khi rời cung, là có thể làm thiếp cho thần tử.
Cho nên Tống Minh Dương khi rảnh, sẽ bị nhóm cung tì quấn quít hỏi đông hỏi tây, còn có người tặng cho hắn rất nhiều túi thơm, hà bao, khăn tay…
Hắn cũng không thấy phiền, lúc nào cũng mỉm cười, khiêm tốn hữu lễ.
Tô Mạt rất bội phục hắn, đối với hắn cũng thực tôn trọng, hai người làm việc chung với nhau quan hệ hòa hợp.
Đảo mắt một cái làm việc ở đây cũng được một thời gian rồi, hoa Ngọc Lan trồng cũng đã nở, vô cùng thanh lệ, hấp dẫn người khác lưu luyến.
Lúc hoàng đế phê duyệt tấu chương mệt mỏi, liền dẫn theo Tống Minh Dương, Tô Mạt đi thưởng thức hoa Ngọc Lan, hoặc là ngâm thi làm phú, hoặc là vẽ tranh, cũng rất thú vị.
Hoàng đế đối với thi họa của Tống Minh Dương khen không dứt miệng, khen hắn là tài tử chân chính.
“Đều đã giữa tháng hai rồi, sau một thời gian nữa, trẫm dẫn các ngươi đi đạp thanh ( đi dạo chơi tiết Thanh minh).”
Hoàng đế cười nhìn Tô Mạt, nha đầu kia càng ngày tỏa ra sự xinh đẹp, dưới tiết xuân se lạnh so với hoa Ngọc Lan còn rung động lòng người hơn.
Tô Mạt cúi đầu, nhìn dưới tàng cây phong lan, khóe môi cong lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Chỉ sợ ngươi đi đạp thanh vô tâm tư nha!
Lúc này bên ngoài truyền tới bước chân vội vàng của thái giám tiến đến, đến bên người Lưu Ngọc lặng lẽ nói mấy câu.
Lưu Ngọc cả kinh, nhìn hoàng đế một cái, ý bảo thái giám kia đừng lên tiếng.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, hiện tại hoàng đế đang thoải mái thưu giãn, nói cho hắn chuyện phiền lòng, sẽ làm hắn nổi giận, không có kết quả tốt đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc