Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 294

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn ngắm nhìn,“Chuyện gì?”
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Còn giả bộ, chính là ngươi muốn kéo Tô Mạt đi làm chuyện nông cạn nhảy vách núi tự tử a?”
Khóe mắt Hoàng Phủ Cẩn giựt giựt, nha đầu này!
Hắn nhếch khóe môi,“Ngươi nói xem?”
Hoàng Phủ Giới hừ nói:“Ngươi sao có thể như vậy! Chính ngươi như vậy là không đúng rồi, còn kéo theo Tô Mạt nữa.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Không kéo nàng, chẳng lẽ kéo ngươi?”
Hoàng Phủ Giới không nghĩ tới nhị ca cũng biết ngụy biện, khóe môi giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, lại bước nhanh thêm vài bước, quay đầu lại, lớn tiếng nói:“Dù sao ngươi làm như vậy là không đúng.”
Hoàng Phủ Cẩn bước đi vững vàng , thản nhiên nói:“Ngươi không hiểu.”
Hoàng Phủ Giới dừng lại cước bộ, lớn tiếng nói:“Ta sao lại không hiểu!”
Hoàng Phủ Cẩn không cùng hắn tranh cãi, bước chân càng nhanh hơn,“Ngươi còn nhỏ!”
Hoàng Phủ Giới nóng nảy, đuổi theo Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, ngươi nói ta có chỗ nào nhỏ? Ta o nhỏnhư thế nà? Ta cùng Tô Mạt lớn bằng nhau. Nàng ấy đều hiểu, ta vì sao lại không hiểu!”
Hoàng Phủ Cẩn không khỏi bật cười, không nói gì, chỉ bước nhanh hơn, tiến vào Kỳ Bàn viện.
Hoàng Phủ Giới vội đuổi theo.
Lúc này Thủy Muội đang bưng một cái khay gỗ lim từ cửa tròn tiến vào, bên trên có để một cái chén sứ bốc khói nghi ngút.
Hai người không hề phòng bị, tình cảnh trước mắt như ***ng nhau đến nơi.
Thân thể Hoàng Phủ Giới cuống quít ngã ngửa ra sau, dùng sức gót chân, tay trái nhất khẽ chống đỡ, luồn qua dưới khay của Thủy Muội đang bê.
Ai ngờ quá đắc ý, định khoe khoang với nhị ca, tay trái không cẩn thận móc lên, móc phải váy của Thủy Muội.
Thủy Muội sợ hãi kêu lên một tiếng, khay đã bay ra ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn mới vừa đi đến ngoài cửa thân mình đột nhiên bay ngược ra ngoài, ống tay áo một quyển, thân hình xoay ngược lại một vòng, liền vững vàng tiếp được cái khay cùng cái chén sứ kia.
Cái chén canh nóng bốc khói một giọt nước cũng không rớt ra.
Tất cả mọi người đều bị hắn làm cho kinh sợ, đám cung nữ thái giám vỗ tay trầm trồ khen ngợi, liên tục reo hò.
Hoàng Phủ Giác khuôn mặt mang theo tia mỉm cười, tâm tư trăm chuyển, thân tủ của nhị ca quá lợi hại, nội công tu vi không thể dưới 10 năm, nếu không thì không thể luyện thành.
Đây là nội lực, nhãn lực, thính lực, khinh công … tổng hợp lại của các tố chất trên, nếu làm không tốt sẽ bị nước canh tạt vào người, vậy sẽ rất thảm hại a.
Hắn không khỏi nhớ tới thời gian trước kia, tham gia yến hội ở trong cung, trên quốc yến cho dù là ngoại tộc hay nước láng giềng đến chúc mừng, có người làm đổ đồ ăn ra bàn, nhị ca cũng tuyệt đối sẽ không ra tay.
Giống loại trường hợp đó, mà bộc lộ tài năng tuyệt vời như thế này thì sẽ khiến có cả yến hội cũng sẽ kinh hãi và vỗ tay rầm trời thôi.
Phụ hoàng cũng sẽ thật cao hứng.
Nhưng nhị ca, tựa hồ khinh thường làm như thế.
Không nghĩ tới ở chỗ Kỳ Bàn viện nho nhỏ này, một tỳ nữ nho nhỏ, một chén canh cỏn con kia.
Khiến cho nhị ca không chút do dự sử dụng tuyệt đỉnh công phu.
Tất cả điều này, chỉ có thể nói minh một vấn đề, nhị ca đối với Tô Mạt, tuyệt đối là đã động chân tình.
Về phần có thể là đang diễn cho mình xem, hoặc là có phải cố ý lấy lòng Tô Mạt hay không, những điều này hắn cảm thấy cũng không có khả năng.
Lấy võ công của nhị ca mà nói, ra oai phủ đầu với các huynh đệ thực dễ dàng.
Mà muốn lấy lòng Tô Mạt, thì phải là lấy lòng Tô gia, không phải phong cách của nhị ca.
Hoàng Phủ Cẩn đem cái khay trả lại cho Thủy Muội, lại vỗ vai Hoàng Phủ Giới một cái.
Hoàng Phủ Giới phục hồi tinh thần lại, há to miệng,“Nhị ca, ngươi, ngươi quá lợi hại !Chỉ dạy ta đi.”
Hắn hiện tại kỹ thuật kỵ xạ đã tốt hơn, nhưng giống như nhị ca tùy tâm sở dục bay ngược trở lại, căn bản là làm không được.
Cho dù sư phụ đang truyền dạy cho hắn cũng không chắc làm được.
Dù sao thì có võ lâm cao thủ, khinh công cao thủ cũng có, nhưng thể chất mọi người có hạn, có sở trường ngoại công, nội lực lại không đủ, hoặc là có khả năng am hiểu nội công tâm pháp nhưng khinh công thì lại bình thường.
Tóm lại, bởi vì đều do thể chất hạn chế của mỗi người, cơ bản sẽ không giống Hoàng Phủ Cẩn toàn năng như vậy.
Hắn quả thực là kỳ tài luyện võ, hơn một ngàn năm khó gặp một người.
Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ,“Nhị ca, chúc mừng ngươi trở thành Tề vương, chúng ta đang nghĩ tìm thời gian để chúc mừng người.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn, lại nhìn về phía Tô Mạt, giơ tay về phía nàng.
Tô Mạt bày ra bộ dáng như chú chim nhỏ lập tức chạy ùa vào trong lòng hắn, đưa tay cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy tay nàng.
Hoàng Phủ Giác vẫn tươi cười như trước, ánh mắt trong suốt đã có chút tối lại, hắn cười nói:“Nhị vị cũng thật biết trêu đùa người. Để chúng ta lo lắng cho các ngươi, các ngươi......”
Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, hai người kề vai sát cánh, nam tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng, nữ dịu dàng đáng yêu, một cặp xứng đôi vừa lứa.
Hắn thản nhiên nói:“Nếu để ngươi cưới Tống gia tiểu thư, ngươi nguyện ý sao?”
Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ phụ hoàng kêu nhị ca cưới Tống gia tiểu thư? Nhưng Tô Mạt thì phải làm sao bây giờ?
Đầu óc nhỏ bé của Hoàng Phủ Giác xoay chuyển rất lẹ, vốn giỏi về mưu kế, một câu của Hoàng Phủ Cẩn, hắn liền lập tức liên tưởng tới rất nhiều thứ.
Phụ hoàng muốn cho nhị ca cùng Tống gia liên hôn, đó là vì nguyên nhân gì?
Chẳng lẽ?
Chẳng lẽ từ trước đến nay người mà phụ hoàng nhìn trúng chính là nhị ca? Muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho hắn sao?
Tuy rằng hoàng quý phi là nữ nhi, thái tử là ngoại tôn, mà nếu như về sau cháu rể làm hoàng đế.
Điều này lại khác nha, Tống gia có khả năng sẽ có một hoàng hậu chân chính.
Nhưng nếu thái tử làm hoàng đế, hoàng hậu cũng có thể là nữ nhân của Tống gia a?
Hoàng Phủ Giác trong lúc nhất thời bị tin tức này làm dao động, không rõ ý đồ của phụ hoàng rốt cuộc là gì.
Tại sao chỉ là liên hôn, vì sao không thương lượng trước, hoàng quý phi Tống gia, vậy mà lại không biết trước sự việc.
Đây là vì sao chứ?
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước uống R*ợ*u cùng Tô Việt, hắn cố ý uống thả cửa, uống say khướt, bênh vực Tô Việt, nói Tô Trì quá mức hung dữ bá đạo.
Tô Việt lúc ấy nói:“Đại ca là thư đồng của thái tử điện hạ, lại sắp liên hôn với Tống gia, về sau sẽ là người trụ cột trong triều đình, đương nhiên, không đem ta để vào mắt. Huống hồ, ta chỉ là con một di nương thôi.”
Nếu Tô gia đại tiểu thư gả cho thái tử, Tô gia đại thiếu gia cưới Tống gia tiểu thư......
Như vậy không thể nghi ngờ là củng cố địa vị của thái tử.
Vậy hắn......
Hoàng Phủ Giác bỗng thấy cả kinh, gia tộc của mẫu thân không có thế lực, nay cũng còn chưa được phong vương, không có vương phi, không mượn được lực lượng thê gia ( gia tộc của thê tử).
Phóng xa tầm mắt ngoài Tô gia ra, ai còn có thể chống lại cùng Tống gia?
Lưu gia? Nhưng Lưu hữu tướng trước mắt bất quá chỉ là đồ bài trí.
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: Dựa vào sự hiểu biết của hắn, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô dụng.
Nếu là vì coi trọng nhị ca, cũng không chèn ép hắn từ lúc nhỏ đến giờ, hiện tại mới đem nữ nhi Tống gia gả cho hắn.
Huống hồ nhị ca sẽ không cưới nữ nhi Tống gia, như vậy khẳng định sẽ đại náo một hồi, nếu công khai, đến lúc đó Tống gia mất hết mặt mũi.
Ngược lại sẽ kết thù với nhị ca.
Mà nhị ca cùng Tô Mạt đều là tâm đầu ý hợp, dựa vào thái độ thân mật của họ mà đoán, Tô gia cũng ủng hộ bọn họ.
Như vậy nếu nháo loạn đến kết quả cuối cùng, chính là Tô gia cùng Tống gia bất hòa......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc