Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 293

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nay hắn đã trưởng thành, có quyền tự chủ, ngự nữ bên người đã thay đổi từ loại hình tỷ tỷ đổi thành loại hình muội muội mỹ lệ mềm mại.
Mà hắn hiển nhiên là không thích cái loại nữ hài tử nghịch ngợm thông minh, hay đùa giỡn tâm cơ lại giỏi ứng biến.
Cho nên nàng cảm thấy thái tử sẽ không thật sự thích Tô Mạt.
Đoàn người Thái tử trở lại Đông cung, cung tì bên người hắn tên là Thúy Hoàn và Đại Ti, hai nàng có vẻ đẹp thanh thuần, xinh đẹp, mềm mại vội vàng bước tới hầu hạ.
Thái tử phân phó nói:“Đi sửa soạn hậu điện cho hai vị tiểu thư nghỉ.”
Thúy Hoàn liếc hai người một cái, trong ánh mắt tràn đầy địch ý, Đại Ti thì dịu dàng hòa khí, thỉnh hai người vào hậu viện.
Thái tử lại sai người đi tới chỗ hoàng quý phi Vĩnh An cung hồi bẩm, nói rằng đã quá muộn hai vị muội muội nghỉ ngơi tạm ở Đông cung, sáng sớm mai sẽ trở về.
Thám tử ẩn nấp ở khắp nơi bên ngoài Đông cung tìm cách trở về bẩm báo.
Lăng Nhược trở lại Kỳ Bàn viện, đem tin tức nhị tiểu thư tiến vào cung thái tử hồi bẩm với Tô Mạt.
Tô Mạt lạnh lùng cười,“Nàng ta chẳng lẽ liền nghĩ rằng do tình thế bắt buộc sao? Tô gia tiểu thư cùng Tống gia có thể giống nhau sao? Tống gia là thân thích, ở nhờ cũng không có gì là không thể. Nhưng nàng ta là Tô gia nhị tiểu thư. Điều này về sau nếu truyền đi, còn nhà nào dám muốn nàng ta?”
Hoàng Oanh nói:“Tiểu thư, có bẩm báo lão phu nhân hay không?”
Tô Mạt lắc đầu,“Mặc kệ, chúng ta coi như không biết. Lão phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nhị tiểu thư tiến cung, chỉ sợ lão phu nhân đã chuẩn bị hết thảy mọi sự.”
Kim Kết đi gảy lò than, lại chỉnh đốn lại màn rèm,“Tiểu thư, ngài nói xem có liên luỵ tới ngài cùng đại tiểu thư không a.”
Tô Mạt không để tâm liền mỉm cười,“Sợ cái gì, chúng ta không phải cũng liên luỵ đến nàng ta sao?”
Cuộc chiến của mình cùng Tống Dung Hoa tranh đoạt Hoàng Phủ Cẩn, trong mắt người bên ngoài, là không có khói thuốc S***g, lại thảm thiết vô cùng nha.
Đến nỗi Hoàng Phủ Cẩn muốn cùng mình ૮ɦếƭ chung.
Nàng cũng không tin, đến bước này rồi, Tống gia còn dám đem nữ nhi gả cho Hoàng Phủ Cẩn.
Người khác không biết nội tình, đoán mò thì thôi, nhưng Tống gia chẳng lẽ sẽ không biết nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn là tình chàng ý thiếp sao?
Hoàng Phủ Cẩn đều nguyện ý vì nàng mà ૮ɦếƭ, bọn họ nếu đem nữ nhi gả đi, vậy không phải tự tìm việc vào người sao?
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới cùng hẹn nhau mà đến.
Hoàng phu Giới gần đây bị hoàng quý phi bắt ở trong cung, không được tùy tiện xuất môn, lại càng không được phép đến chỗ Tô Mạt, khiến hắn bực bội muốn phát khùng lên.
Đã nhiều ngày nay bực bội khó, ăn cái gì cũng không ngon lành, hôm nay hoàng quý phi thực ngoài ý muốn cho hắn xuất môn, lại cấm chừng Hoàng Phủ Kha, làm cho hắn rất là sảng khoái.
Không nghĩ tới ở bên ngoài gặp phải Hoàng Phủ Giác, hai người liền cùng nhau bước vào.
Nhóm tiểu thái giám đi theo thì tự đi tới sương phòng uống trà, nhóm chủ tử ở chính thất nói chuyện.
Tô Mạt rất sảng khoái tinh thần, cũng không cần giả bệnh, giống hệt ngày thường.
Hoàng Phủ Giác nhìn kỹ nàng, chớp mắt một cái, cười nói:“Ta vốn định đến an ủi ngươi, nhìn ngươi thế này, thì thấy bản thân rất bình thường a. Mạt nhi dù sao cũng không phải người bình thường mà.”
Hoàng phu Giới uống một ly trà, luôn cảm thấy điểm tâm của Tô Mạt ăn ngon, trà cũng cực kỳ ngọt thanh, người cũng nhìn thuận mắt, bàn ghế cũng đều phối rất hợp cách.
Đến ngay cả không khí đều cũng cực kỳ thơm.
Trong viện hoa Ngọc Lan được trồng trong chiếc bệ cực lớn đang nở rộ, hắn cảm thấy đó là loài hoa đẹp nhất trên thế gian này.
Hắn lớn tiếng nói:“Tô Mạt, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ? Khiến ta lo lắng gần ૮ɦếƭ, ta nghe bọn thái giám cung nữ nói xuyên tạc bậy bạ, nói nhị ca muốn bức ngươi đi nhảy vách núi? Vì sao a?”
Hắn ngay thẳng, lại đơn thuần, có lo lắng hay không vui đều phải nói thẳng ra, chưa bao giờ quanh co lòng vòng.
Cho nên Tô Mạt rất thích hắn, khác xa với loại người có dụng tâm kín đáo.
Nàng cười nói:“Việc này ngươi phỉa hỏi nhị ca ngươi.”
Hoàng Phủ Giác yên lặng quan sát Tô Mạt, càng khẳng định sự phán đoán kiên định của mình, nghe sơ qua các cung nữ nói nhị ca muốn dẫn Tô Mạt đi nhảy xuống vực, khiến Tô Mạt bị kinh hãi.
Phụ hoàng giận dữ, muốn xử phạt nhị ca thiệt nặng.
Còn phạt hắn quỳ gối rất lâu.
Nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng như thế.
Thứ nhất, nhị ca tính tình lạnh lùng, nhưng đối với Tô Mạt cũng là móc hết tim phổi ra.
Thứ hai, Tô Mạt thông minh lanh lợi, mặc kệ hoàn cảnh khó khăn thế nào, cũng không có khả năng rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy.
Cho nên, hắn kết luận Tô Mạt cùng nhị ca đang diễn trò.
Nguyên nhân chỉ sợ chính là thái độ của phụ hoàng đối với nhị ca.
Thân mình không có thế lực, hắn biết phụ hoàng lại ghét nhất chuyện kéo kè kết phái, cho nên hắn cho dù có vài người trung thành và tận tâm, kỳ thật cũng chỉ là ngầm kết giao .
Ở bên ngoài, ngược lại không hề lui tới.
Nếu có thể cùng Tô Mạt......
Hắn hơi mân mê ở khóe môi, thực hiển nhiên, đại ca tựa hồ cũng ý thức được điểm ấy.
Nha đầu này không đơn giản, địa vị nàng ở Tô gia lại càng không tầm thường, chỉ sợ ở trong mắt phụ hoàng cũng không bình thường.
Có được nàng, chỉ sợ liền có được ngay một phụ tá đắc lực.
Hai người ngồi trong chốc lát, bên ngoài tiểu thái giám nói Tề vương điện hạ đang đến đây.
Ngày hôm qua hoàng đế kêu Tống Minh Dương truyền chỉ, sắc phong Lâm Giang vương thành Tề vương, vương phủ không thay đổi, cho phép khai thông kiến trúc cùng đồ vật Thân vương sử dụng, cho hắn chuyển đến chính viện Vương phủ.
Hoàng Phủ Giới nghe vậy liền đứng bật dậy,“Ta phải đến hỏi nhị ca xem sao, hắn sao có thể như vậy? Phỏng chừng là tới bồi tội. Ngươi ở đây trước, ta đi nhìn xem sao.”
Tô Mạt hướng hắn nói lời cảm tạ.
Hoàng Phủ Giới liền đứng dậy chạy đi.
Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt, không để sót bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt nàng.
Hôm qua nàng còn thất kinh, tinh thần suy sụp, đóng cửa không gặp khách.
Hôm nay đã khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy đến.
Hoàng Phủ Giác cũng không thể không bội phục sự kiềm chế của nàng.
Còn nhỏ tuổi, như thế, thật sự là tầm thường a.
Tô Mạt nhẹ nhàng uống loại trà dưỡng thân làm đẹp mà Thủy Muội điều phố cho nàng, thản nhiên cười, trong lòng lại đang suy đoán, Hoàng Phủ Cẩn muốn tới Kỳ Bàn viện, khẳng định sẽ bị bọn thị vệ ngăn trở.
Hoàng Phủ Giới đi ra lúc vừa nãy, vừa vặn có thể giải vây cho hắn.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Giới dẫn theo vài tiểu thái giám lao ra, chạy băng băng một khắc chung liền nhìn thấy hơn mười người thị vệ đang ngăn cản Hoàng Phủ Cẩn, không cho hắn tiến vào.
Thần sắc Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt mày không tỏ vẻ, thanh âm thản nhiên :“Bổn vương lặp lại lần nữa, tránh ra!”
Hơn mười người thị vệ trong lòng run rẩy, ai dám cùng Tề vương đánh nhau a.
Nhưng hoàng mệnh không thể trái a, bệ hạ nói, không được để Hoàng Phủ Cẩn tùy tiện ra vô Kỳ Bàn viện.
Cho nên bọn họ liều ૮ɦếƭ cũng muốn ngăn lại.
Đôi chân mày tú lệ của Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, ống tay áo phất ra một cái, chuẩn bị ra tay.
Lúc này Hoàng Phủ Giới chạy lại đây, quát lớn:“Các ngươi đây là làm gì hả?”
Hơn mười người thị vệ vội trở lại thỉnh an.
Hoàng Phủ Giới nói:“Các ngươi nên làm gì thì đi làm đi, đừng tự tìm phiền phức .”
Nói xong, hắn một phen giữ chặt cổ tay Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, ngươi theo ta !”
Hoàng Phủ Cẩn bị hắn kéo, đi như bay.
Đến chỗ không người, Hoàng Phủ Giới chất vấn nói:“Nhị ca, sự kiện kia là thật sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc