Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 292

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tốt hơn nhiều, đa tạ điện hạ tưởng nhớ.”
Hừ! Nam nhân này một chút cũng không tin cậy được!
Tô Văn bước lên phía trước nói:“Mạt nhi, đã khỏe nhiều rồi a. Nghe nói ngươi bị bệnh, quý phi nương nương cùng ta rất là sốt ruột, cố ý đến thăm hỏi.”
Tô Mạhành lễ, cảm tạ quý phi nương nương.
Nếu bọn họ biết nàng bị kinh hách, vậy nàng sẽ có tư cách giở trò, có tư cách lười nhác, có tư cách không muốn gặp khách.
Cho nên, nàng đơn giản cũng không giả bị bệnh, biểu hiện ra bộ dáng không kiên nhẫn cho bọn hắn xem.
Tô Văn đi đến trước mặt nàng, ôn nhu nói:“Mạt nhi, chúng ta đều rất quan tâm ngươi, mặc kệ phát sinh cái gì, ngươi đều phải nghĩ thông một chút. Ngươi phải nhớ kỹ, bất kể có chuyện lớn gì, còn có phụ thân cùng tổ mẫu, còn có tỷ muội huynh đệ. Ta ở trong cung, cách ngươi gần hơn chút, trong cung quy củ nhiều, không tiện thường xuyên đến thăm. Nhưng trong lòng ta lúc nào cũng nhớ ngươi. Ta đã muốn cùng quý phi nương nương xin chỉ thị, mấy ngày nay ta sẽ lưu lại chiếu cố ngươi.”
Tô Mạt mắt lạnh nhìn về phía nàng,“Ngươi?”
Tô Văn cắn môi, kiên định gật đầu,“Đúng vậy. Ta là tỷ tỷ của ngươi, tuy rằng khác mẫu thân. Nhưng ta luôn thấy tự hào vì ngươi, ta tuy rằng trí tuệ không bằng muội muội, thật sự ngu dốt, nhưng đối với muội muội là có tấm chân tình, giống hệt như trong thiên hạ tình tỷ tỷ quan tâm muội muội .”
Tô Mạt lại lạnh lùng cười,“Ta cũng không dám quấy nhiễu các ngươi. Ta trước đây còn nhỏ, không hiểu chuyện, hiện tại ta đã hiểu được. Nhiều người nhiễu sự, cũng không phải là mặt ngoài đơn giản như vậy. Có vài người nhìn hòa hòa khí khí như thế, đối với người ta tốt lắm, nhưng một khi trở mặt thì làm ra cái chuyện hại người.”
Nàng giả ý cúi đầu, lấy tay áo che khuất mắt.
Tô Văn nhìn thái tử, suy nghĩ này có thể là bởi vì bị Hoàng Phủ Cẩn làm cho hoảng sợ, bèn nói:“Muội muội không cần nản lòng, thế gian này đương nhiên còn nhiều người tốt. Người ngoài không thể tin nhưng còn có thân tỷ muội.”
Tô Mạt quay đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nước, giống như hai hồ nước sâu khóa chặt Tô Văn lại.
Sắc mặt trên mặt nàng lộ ra vẻ châm biếm, lạnh lùng nói:“Không cần nhị tỷ quan tâm. Nhị tỷ vẫn nên đi về hầu hạ bên người quý phi nương nương đi, ở trong cung cũng không được tùy tiện như ở nhà vậy.”
Nàng xoay người, lại nhìn về phía thái tử, thản nhiên nói:“Điện hạ cũng đến rồi, thần nữ cũng đã khỏe, đêm đã khuya, không tiện lưu khách. Các vị thứ lỗi không tiễn.”
Nàng thế nhưng công khai hạ lệnh trục khách?
Ba người đều là không dám tin nhìn nàng, đây vẫn người hiểu biết lễ giáo, hào phóng như Tô ngũ tiểu thư sao?
Như thế nào đột nhiên lại trở nên như vậy?
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, vốn là nàng muốn giả vờ yếu ớt, giả bị bệnh, cứ như vậy đùa bỡn với họ, nhưng đột nhiên thấy được trong mắt Tô Văn kia lóe lên tia gấp rút đồng thời nhìn thấy cả thâm ý trong đó.
Nàng linh hoạt, lâm thời cải biến chủ ý.
Giờ phút này, ba người họ cùng nhau đến đây, chẳng lẽ là trùng hợp?
Nói không chừng có điều khó hiểu gì đây.
Một khi đã như vậy, nàng liền làm người tốt, đẩy bọn họ một phen.
Miễn cho cặp mắt thái tử kia, cứ luôn lộng hành, nhìn chằm chằm vào đại tỷ của nàng, hôm nay thế nhưng lại khinh bạc nàng, quả thực là rất quá đáng!
Nàng tỏ ra bộ dáng không kiên nhẫn, mấy người đó cũng không dám tiếp tục lưu lại, đáng ngạc nhiên là thái tử lại không tức giận giống như trước đây, ngược lại còn trấn an nàng vài câu, nói sẽ đến thăm nàng lần sau, sau đó cáo từ rời đi.
Tống Dung Miên cùng Tô Văn cũng cáo từ ra về.
Tô Văn bày ra một bộ dáng bộ lưu luyến không rời, đi tụt lại phía sau thái tử.
Lúc đi qua thềm cửa, dưới chân mềm nhũn, bị bậc cửa làm té nghã.
Thái tử đi phía trước kịp thời quay lại, đỡ nàng.
Thân thể mềm mại của Tô Văn ngã vào trong lòng thái tử, cuống quít muốn đứng lên.
Thời điểm Thái tử đỡ nàng, cảm giác có cái gì đó ẩm ướt dính trên tay mình, kềm không được nâng mặt nàng lên, dưới ngọn đèn rực rỡ, những giọt châu trong mắt Tô Văn long lanh trong veo, như đóa hoa đào gặp mưa mềm mại động lòng người.
Trong lòng Thái tử nóng lên, mâu quang thâm trầm, trong phút chốc không kìm được nhìn ngắm nàng.
Tô Văn tim đập rộn rã, nước mắt thi nhau chảy xuống, sắc mặt nhu mì yếu ớt, cánh môi đỏ tươi bị cắn đến nỗi lộ ra những tia máu.
Tiểu thái giám ẩn từ một nơi bí mật gần đó vội lén lút trở về báo cáo cùng Tô Mạt .
Tô Mạt cười lạnh, nàng chỉ biết Tô Văn ở lại trong cung, làm sao có thể không có mưu đồ gì?
Nếu có mưu đồ đối với hoàng quý phi thì chỉ đáng tin một nửa, chẳng lẽ nàng ấy muốn vào cung làm nữ quan?
Đó là không có khả năng.
Giải thích duy nhất, mục tiêu của nàng ta là hướng về thái tử.
Tô Mạt chưa bao giờ đoán lung tung, hết thảy đều căn cứ xuất phát từ ích lợi, xuất phát từ tính cách của người đó.
Sau đó mấy xâu lại thành một chuỗi, thì có thể đoán ngay được tâm tư của Tô Văn.
Nếu thái tử cùng Tô Văn muốn ở cùng một chỗ, đó là tốt nhất, như thế nếu bị người ta biết được, bọn họ cũng sẽ không dám có ý đồ ngó nghiêng đại tỷ của nàng.
Tô Mạt quyết định, phân phó Hoàng Oanh:“Đi đem những món điểm tâm bệ hạ ban cho ta đi tặng cho nhị tiểu thư làm bữa khuya.”
Hoàng Oanh mỉm cười vâng lệnh đi luôn, Kim Kết chu miệng nói:“Tiểu thư, vì sao phải cho bọn họ a?”
Tô Mạt cười mà không nói.
Hoàng Oanh tự mình dẫn theo nha đầu cùng thái giám đuổi theo, bên ngoài tiểu thái giám trả lời:“Thái tử điện hạ nói đêm đã khuya, đừng đi quấy rầy quý phi nương nương, để cho nhị tiểu thư cùng Tống tứ tiểu thư đi Đông cung.”
Hoàng Oanh trước nay luôn thận trọng,lần này cũng không kìm nổi nhíu mi, dẫn theo người đuổi theo.
Quá nửa đường đã đuổi kịp, hành lễ xong, đưa lên lễ vật.
Tô Văn không ngờ được, vốn cảm thấy bị Tô Mạt trách móc trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa bị mất mặt mũi, cảm thấy xấu hổ.
Nay Tô Mạt lại sai người ta đến đưa điểm tâm ngự ban cho chính mình, xem ra hẳn là không phải đối phó với mình rồi.
Đợi Hoàng Oanh đi rồi, Tô Văn lau nước mắt, khẽ cười nói:“Ngũ muội muội này của ta, luôn nghịch ngợm như thế, làm cho người ta...... Ai......”
Mới vừa rồi Tống Dung Miên còn khuyên nàng, nói ngũ tiểu thư không phải nhắm vào nàng, bất quá là vì bị kinh hách, tâm tình không tốt, cho nên mới lấy ai đó ra trút giận thôi. Thái tử cũng khuyên nàng, nàng nói “Ta cùng ngũ muội muội trước nay tình cảm luôn tốt, nghĩ rằng ta một mình vào cung, lạnh nhạt với nàng ấy. Trong lòng nàng ấy có lẽ oán trách ta. Ta cũng không phải vì nàng ấy không để ý đến ta mà khổ sở, mà là vì nàng ấy chịu khổ sở. Nàng ấy nhỏ như vậy, bị người ta...... Nàng ấy, nàng ấy đương nhiên là sợ hãi, tính tình vốn lạc quan vui tươi, vậy mà trở thành nhát gan yếu ớt, sao có thể không làm cho người ta đau lòng được chứ?”
Tô Văn ngày thường vốn dịu dàng, nay cố ý tỏ ra mềm yếu, liền càng phát ra sự mềm mại vô lực.
Nàng ta nhìn thấy ánh mắt thái tử nhìn vào bộ dáng Tô Mạt lúc nãy, lập tức đoán rằng thái tử thích mỹ nhân mềm mại.
Tuy rằng hằng ngày gặp thái tử, đều là bộ dáng thâm trầm đạm mạc, nhưng những tháng ngày nhập cung nàng cũng không rảnh rỗi.
Nàng đã tìm hiểu rõ ràng, thái tử lúc mười ba tuổi đã có ngự nữ hầu hạ, hiện nay có bốn người, trải qua vài năm này, đã thay đổi hai lần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc