Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 291

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trở lại Tô gia, lão phu nhân lợi hại như vậy, há có thể tiếp nhận nàng?
Cho nên, nàng phải chờ.
Nàng ngước đầu nhìn ngọn đèn Dương Giác phát ra ánh sáng trong suốt thấu triệt, chiếu lên trên đôi hài trân châu, trên mũi hài có thêu đóa hoa anh đào đỏ, mặt trên có tô điểm một viên trân châu sáng lấp lánh.
Loại giầy này đẹp đẽ quý giá, nàng chưa từng được đeo vào.
Ta muốn kiên trì, nàng yên lặng tự cổ vũ mình, nắm chặt những Ng'n t.
“Nơi này gần Đông cung.”
Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn xem, cử động một chút cho bớt đau nhức cổ.
Tống Dung Miên cười nói:“Đúng vậy, đèn trong cung thái tử điện hạ còn sáng.”
Từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy bên phía bắc cách đó không xa, một dãy đèn ***g được treo lên bức tường cung điện.
Lại đợi trong chốc lát, tiểu thái giám đi theo các nàng đột nhiên nói:“Bên kia có người đến.”
Tô Văn Nhi trái tim đập mạnh, vội bước nhanh qua, quả nhiên gặp đoàn người vây quanh một thanh niên nam tử cao lớn vững chãi, kim quan cẩm bào đi nhanh bước lại đây.
Đúng là thái tử Hoàng Phủ Tuyên.
Nam nhân Hoàng Phủ gia, người người tuấn mỹ, khí chất mỗi người mỗi khác.
Tô Văn Nhi luôn cảm thấy vẻ tuấn tú của thái tử bất đồng với các hoàng tử khác, Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục, làm cho người ta khó có thể tới gần, Hoàng Phủ Giác ôn nhu văn nhã, khiến người ta có cảm giác như gặp được làn gió xuân, Hoàng Phủ Giới như ánh mặt trời vui tươi, xinh đẹp đến vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng thái tử, lại như loài hoa anh túc nở rộ trong đêm, thần bí mà âm u, mang theo một loại lực hấp dẫn đến chí mạng.
Nàng thậm chí còn cảm thấy, nội tâm hắn, cùng chính mình là giống nhau, không cam lòng như vậy, thống khổ như vậy, lại khát vọng lối thoát như vậy, cự tuyệt ánh mặt trời.
Thái tử tựa hồ rất nhàn nhã, lững thững đi tới, Tô Văn bước lên phía trước thỉnh an.
Thái tử có chút kinh ngạc, nhìn các nàng một cái,“Các ngươi ở đây làm gì?”
Tống Dung Miên vội nói:“Thái tử ca ca, ta cùng Văn muội muội nghe nói Tô gia ngũ muội muội bị bệnh, cố ý lại đây thăm hỏi.”
Thái tử a một tiếng, nhìn Tô Văn một cái, trong ánh đèn, làn da nàng trong suốt toát lên vẻ xinh đẹp kinh người, đôi mắt phiếm hồng, tựa hồ như đã khóc.
Hắn muốn phái người đến trược, sợ Tô Mạt sẽ không gặp khách, nói là mệnh lệnh của phụ hoàng, hiện tại sắc trời đã tối, đã trôi qua vài canh giờ, cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi.
Như thế nào còn không gặp khách, lại còn là tỷ muội cùng nhà?
Hắn tỏ ý bảo tùy thân thái giám của mình tiến lên gõ cửa, thái giám kia lập tức đi, gõ vài cái, lại giật sợi dây thừng ở trên cánh cửa.
Bên trong truyền đến tiếng chuông đồng thanh thúy kêu đinh linh linh.
Thái tử không khỏi nhíu mày, thứ này, cũng chỉ có nha đầu kia mới có thể làm ra.
Rất nhanh, cửa mở ra, một tên tiểu thái giám sát đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra mở cửa, thấy người của thái tử ở trước mặt, vội đi ra thỉnh an.
Thái tử khoanh tay đứng, cẩm y hoa phục, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lẽo.
“Đi nói cho tiểu thư các ngươi, thái tử điện hạ tới thăm nàng.”
Tiểu thái giám vội kêu người đi bẩm báo.
Rất nhanh, Hoàng Oanh đi theo tiểu thái giám, dẫn hai cung nữ và hai cái tiểu thái giám đi ra, hành lễ với thái tử,“Điện hạ, tiểu thư còn đang ngủ, nô tỳ đặc biệt đến xin chỉ thị điện hạ, thỉnh điện hạ tiến vào chờ một chút, nô tỳ đánh thức tiểu thư, hay là......”
Thái tử ngẩn ra, nghĩ rằng Tô Mạt tỉnh rồi nhưng cố ý không tiếp khách, chẳng lẽ đang ngủ?
Tô Văn vội hỏi:“Oanh nhi tỷ tỷ, tiểu thư các ngươi khỏe lên nhiều chưa?”
Hoàng Oanh vội hành lẽ với nhị tiểu thư lễ, kinh ngạc nói:“Nhị tiểu thư sao còn ở lại đây? Không có trở về sao?”
Tô Văn cũng bất chấp xấu hổ, nhìn thái tử một cái, thanh âm mềm mại vội vàng nói:“Trong lòng ta nhớ muội muội, làm sao có thể đi. Cho dù trở về, cũng không an tâm.”
Tống Dung Miên cũng nói:“Chúng ta đều đợi hơn nửa ngày rồi.”
Hoàng Oanh lập tức trách cứ tiểu thái giám,“Sao không đi vào bẩm báo, để cho hai vị tiểu thư chờ ở bên ngoài.”
Tiểu thái giám cúi đầu, thanh âm như muỗi,“Ta cũng không biết a.”
Thái tử mặt mày bất động, hắn từ nhỏ ở trong cung, chuyện tình trước mắt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, hắn thản nhiên nói:“Vào đi thôi.”
Mọi người theo hắn nối đuôi nhau vào.
Tô Mạt vừa cùng Hoàng Phủ Cẩn nháo nhào ra chuyện tình như vậy, hắn giờ phút tới hình như không đúng lúc.
Tô Văn muốn nhắc nhở hắn, lại không biết nói như thế nào, liền nhìn về phía Tống Dung Miên.
Tống Dung Miên lộ ra đôi mắt lung linh như nước, mỉm cười, cầm lấy tay Tô Văn,“Muội muội không cần lo lắng. Điện hạ coi ngũ tiểu thư như muội tử, đến quan tâm là đương nhiên .”
Thái tử nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ đi nhanh vào bên trong.
Tô Mạt đã sớm mặc xong quần áo, hiện tại chỉ làm bộ khoác lên người chiếc áo khoác.
Nàng chàm chậm đi ra, trâm cài tóc đung đưa, hai má ửng đỏ, đôi mắt còn đẫm hơi nước.
Thủy Muội cùng Kim Kết giúp nàng, nàng làm bộ yếu ớt vô lực cúi đầu thỉnh an.
Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, có đôi khi nói một ngày không thấy như cách ba thu, hiện tại hắn gặp nàng, thế nhưng có cảm giác như cách vài năm, bất quá chỉ là mấy ngày không gặp.
Nàng tựa hồ, thay đổi rất nhiều, trưởng thành rất nhiều.
Vốn là khí chất nghịch ngợm điềm đạm thế nhưng lại có hơn vài phần u buồn, có vài phần mềm mại đáng yêu, nũng nịu nhát gan của nữ tử.
Thật giống như cung nữ được vẽ trên tranh vậy, mảnh mai vô lực, khiến người ta thương tiếc.
Lúc trước, hắn tuyệt đối không có cảm giác như vậy.
Có lẽ, nàng trước đây không hiểu tình yêu, bất quá là bị Hoàng Phủ Cẩn lừa.
Nay thấy rõ chân diện mục của hắn, không muốn cùng hắn dây dưa cũng không chừng a.
Nếu không, làm sao có thể có phát sinh chuyện tình như vậy?
Mặc kệ bất kì cách nói nào, đều là nói nàng cùng với Hoàng Phủ Cẩn chia tay, hắn muốn cùng nàng tự tử.
Nghe mãi, cũng không thấy đúng, nhưng là......
Không thể không nói rõ có tồn tại vấn đề.
Tô Văn cùng Tống Dung Miên cũng bị Tô Mạt biến thành ngây ngẩn cả người, ở trong trí nhớ của các nàng, Tô Mạt chính là loại người không biết sợ hãi chuyện gì, mỗi ngày cười hì hì, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là lạnh nhạt, không có chuyện gì bối rối.
Nhưng nữ hài tử yếu ớt dịu dàng, mềm mại tuyệt sắc trước mắt này, có thật là Tô Mạt thông minh lanh lợi kia sao?
Nhìn giống như một người hoàn toàn khác.
Một người mềm mại không xương, kiều diễm vốn có, giống đóa ngọc lưu ly mảnh mai tuyệt sắc, đẹp đến nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn gần, sợ bông hoa đó sẽ bị tan ra.
Hắn theo bản năng vươn tay ra, tự mình đi đỡ nàng, động tác mềm nhẹ.
Tô Mạt cả kinh, hắn như thế nào có thể như vậy? Quá nửa đêm quấy rầy nàng, nàng thức dậy từ trong ổ chăn ấm áp, còn phải giả bộ mắc bệnh, sau đó bàn tay hắn sao có thể sấn về phía nàng?
Nàng cúi đầu dùng sức nhíu mi.
Ng'n t thon dài của Thái tử hướng về phía cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, để cho cặp mắt ௱ô** lung **** kia nhìn thẳng vào hắn.
Tô Mạt ngẩng mắt, đã không còn là vẻ bệnh trạng khiến tâm người khác phải thương xót mà thay vào đó là đôi mắt hoạt bát lại có thêm vài phần sắc bén.
Nàng hung tợn trừng mắt với hắn, lấy ánh mắt chất vấn hắn đang muốn giở trò gì?
Tâm Thái tử run lên, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, thản nhiên thân thiết nói:“Ngươi khỏe nhiều lên rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc