Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 288

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trong mắt Tô Mạt hiện lên một tia bối rối cực kỳ kinh hãi, nàng nghẹn miệng, nức nở một tiếng, lẩm bẩm nói:“Hắn, hắn nói, dù sao cũng không thể cùng một chỗ, không bằng cùng ૮ɦếƭ , ô ô...... Ta sợ......”
Nàng rúc vào lòng Tô Nhân Vũ.
Hoàng đế tức giận đến sắc mặt xanh mét,“Tên súc sinh!”
Tô Nhân Vũ nhẹ giọng an ủi nữ nhi.
Tô Mạt lại lẩm bẩm nói:“Hắn, hắn mang ta đi...... Xem mặt trời mọc, nói...... xem xong rồi liền cùng nhau...... Nhảy xuống dưới......”
Tô Nhân Vũ ôm chặt nàng, một chữ cũng nói không nên lời.
Hoàng đế trong lòng khẽ động, ngưng nhìn Tô Mạt, nhẹ giọng hỏi:“Sau đó tại sao lại trở về?”
Tâm tư Tô Mạt lập tức chuyển, bèn nói:“Có người đến nói Diệp công công bị bệnh, hắn, hắn mới trở lại .”
Hoàng đế hơi vuốt cằm, quả thế,“Mạt nhi có nhì rõ bộ dáng của người đó?”
Tô Mạt lắc đầu,“Ta lúc ấy...... Sợ hãi, hắn, hắn, hắn dây thừng kia trói lại chân của mình, ôm...... Ta, định, định sẽ nhảy......”
Hoàng đế nhìn Lưu Ngọc, hắn lập tức đi ra ngoài thúc giục.
Lại qua thêm một canh giờ, Tô Mạt thoải mái nằm im ru ở trong lòng Tô Nhân Vũ, nghe được bên ngoài tiếng thái giám đáp lời,“Bệ hạ, Lâm Giang vương đã mang đến .”
Hoàng đế nhìn Tô Mạt cùng Tô Nhân Vũ một cái, phân phó Tiền cô cô,“Trước đưa Tô quốc Công cùng tiểu thư đi Kỳ Bàn viện nghỉ ngơi.”
Tiền cô cô đáp ứng , phân phó người đưa kiệu đến.
Tô Mạt ghé vào đầu vai phụ thân, thời điểm đi ra ngoài, phía trước màn nửa che nửa hở, nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn tuy rằng lưng thẳng tắp như trước, nhưng sắc mặt tiều tụy, trắng bạch không có một tia huyết sắc.
Có phải hay không giúp Diệp công công chữa bệnh, rất hao phí tâm thần cùng nội lực ?
Phía sau Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn qua, tầm mắt hai người chạm nhau.
Nàng thân thiết nhìn hắn một cái, lập tức tựa đầu lui ở trong lòng phụ thân.
Hoàng Phủ Cẩn thu hồi tầm mắt, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hoàng đế, hắn không khi*p sợ mà nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hoàng đế hừ một tiếng,“Nghịch tử, chẳng lẽ đây là cách thức ngươi yêu tiểu thư Tô gia? Mang theo nàng ta đi nhảy vách núi, hại ૮ɦếƭ nàng? Trẫm có nói qua không cho nàng gả cho ngươi sao?”
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ngươi buộc ta cưới nữ nhân khác, chính là không cho nàng ấy gả cho ta. Mạt nhi không phải nữ hài tử bình thường......”
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ngươi buộc ta cưới nữ nhân khác, chính là không cho nàng gả cho ta. Mạt nhi không phải nữ hài tử bình thường, sẽ không giống nữ nhân khác chia xẻ trượng phu của mình. Nếu ta cưới nữ nhân khác, nàng sẽ không gả cho ta. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác. Nếu không thể ở bên nhau thì chẳng cùng ૮ɦếƭ chung.”
Hoàng đế giận tím mặt,“Hoang đường! Hoang đường! Trẫm bất quá là kêu Tống gia có vị tiểu thư gả cho ngươi làm bình phi, chưa nói qua là sẽ ép ngươi không cho cưới Tô nha đầu, cũng không có nói cấm ngươi đối với nàng ấy một lòng một dạ. Hừ, nam nhân tam thê tứ thi*p là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi đúng là thứ ngoại tộc!”
Hoàng Phủ Cẩn châm chọc nhìn hắn, thản nhiên nói:“Ta không phải ngoại tộc, ta chỉ là thích một người duy nhất là Mạt nhi. Ta sẽ không muốn nữ nhân khác, kêu ta vào sinh ra tử, nam chinh bắc chiến, vì thiên hạ thái bình, ta không oán hờn không hối hận. Nhưng, ngươi đừng mơ tưởng dùng ta để cân bằng lực lượng triều chính, dùng hôn nhân của ta như một thứ đánh cược cho quyền lực mưu đồ hoàng gia. Ngoại trừ Mạt nhi, ai ta đều không cần.”
Con mắt u ám của Hoàng đế thâm trầm, tối tăm nhìn chằm chằm trước mắt đứa con này, đây thật là con hắn sao?
Vì sao tính tình không có một chút nào giống?
Nếu không phải mặt mày có vài phần giống hắn, hắn thật sự rất hoài nghi, đứa con này, có phải con ruột của mình hay không.
Hắn cùng hoàng hậu sinh đứa con đầu lòng, giống hoàng hậu nhiều hơn một chút.
Con thứ hai bị ૮ɦếƭ non, nếu không ૮ɦếƭ non, hiện tại cũng lớn gần bằng với Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Tuyên, Hoàng Phủ Giác những đứa con này, đều có vài phần giống hắn, nhưng mỗi người đều có nét đặc sắc riêng.
Hoàng Phủ Cẩn không biết hoàng đế đang nghĩ cái gì, hắn cũng không để ý, dù sao, mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không cưới người khác.
Chỉ tỏ một thái độ, hắn không muốn bản thân tỏ ra thái độ ái muội không rõ ràng, cho Tống gia có ảo giác, cho người khác ảo giác.
Cho dù là một chút thỏa hiệp, hoặc là kế sách ứng phó thạm thời, hắn cũng không muốn.
Thê tử của hắn chỉ có thể là Tô Mạt thôi, đừng nói là Tống Dung Hoa, cho dù là tiên nữ trên trời, hắn cũng không cần.
Hoàng đế nhìn kỹ hắn, lại có thể đoán được cách nghĩ của hắn.
Hoàng đế trước nay luôn tự xưng là, chính mình không phải là ‘Âm mưu gia’ mà là ‘Dương mưu gia’, có thể căn cứ tình huống hiện có, xem xét thời thế, rất nhanh điều chỉnh sách lược của mình, thuận thế mà hành động.
Hắn trước nay luôn khinh bỉ những kẻ chuẩn bị kế hoạch thật, hao hết tâm tư làm ra cái chuyện âm mưu to lớn, tính kế hết thảy, muốn cho sự tình dựa theo kế hoạch của chính mình mà xảy đến.
Đó là suy nghĩ tự cuồng của bản thân.
Nếu chỉ là một sự việc nhỏ, giở một chút âm mưu thì không sao.
Nhưng thế cục triều đình biến hóa như thế, ai có thể cam đoan vạn vô nhất thất? (tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn)
Có đôi khi một quân cờ nhỏ không đáng để mắt tới cũng có thể khiến cho toàn bàn cờ thua sạch sẽ.
Cho nên, hắn khinh thường dùng âm mưu.
Hoàng Phủ Cẩn yêu Tô Mạt đó là một sự thật.
Nếu không thể thay đổi, vậy thì lợi dụng.
Hoàng đế lạnh lùng cười,“Trẫm nói qua, đấu với trẫm, ngươi còn chưa đủ tư cách. Nếu không phải ngươi là con ta, ngươi cho là, ngươi còn có cơ hội đứng ở chỗ này? Nói cái gì chỉ yêu một nữ nhân, nếu không thể cho nàng cảm giác an toàn và tự do, ngươi xứng đáng nói tiếng yêu sao?”
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại quật cường không nói một lời.
Hoàng đế tiếp tục nói:“Trẫm không sợ nói trắng ra cho ngươi rõ, mặc kệ ngươi yêu nàng ấy nhiều thế nào, nàng ta là nữ nhân. Đầu tiên nàng ta là một người, sẽ không ૮ɦếƭ cùng ngươi, sẽ không theo ngươi cao chạy xa bay. Nàng ta không giống ngươi vô tình vô nghĩa như thế, nàng ta còn có người quan tâm, có chuyện lưu luyến. Nàng ta nhất định không phải thôn phụ nơi thôn dã, chỉ có thể ở nơi phú quý phồn hoa mới có thể như cá gặp nước. Mà điều này, hoàn toàn là ngươi không có.”
Hắn bễ nghễ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, mãn nhãn khinh thường,“Trẫm nói thật cho ngươi biết, ngươi đi, trẫm không giữ. Ngươi ૮ɦếƭ, trẫm cũng không hề gì. Nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, ngươi ૮ɦếƭ hoặc là ngươi đi, đều là một người. Mạt nhi sẽ không theo ngươi, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.”
Cả người Hoàng Phủ Cẩn chấn động, theo bản năng nắm chặt quyền đầu.
Nếu không phải hắn tin tưởng vững chắc Mạt nhi yêu mình, đối mặt với hoàng đế, một đối thủ cường đại như vậy, không có mấy nam nhân có thể chống lại được.
Hoàng đế nhướng mày, lạnh giọng nói:“Trừ phi ngươi cưới Tống gia tiểu thư, nếu không cũng không cơ hội cưới Tô Mạt. Đây là...... điều kiện của trẫm. Không tin, ngươi liền thử xem.”
Hắn khoát tay chặn lại, Lưu Ngọc lập tức kêu nhóm ám vệ mang đến một người, người nọ cả người đều là máu, tóc tai bù xù.
Hoàng Phủ Cẩn ngưng mắt nhìn lên, nhất thời máu chảy ngược, hai má chợt nổi lên một tia đỏ ửng.
Dĩ nhiên là Lưu Niên!
Thời gian ngắn như vậy, hắn đã bị bắt, hơn nữa hiển nhiên là đã bị tra tấn!
Tại sao lại bị bắt?
Giải thích duy nhất, chính là Lưu Niên rất quan tâm Diệp công công, thời điểm bệnh phát, hắn rất sốt ruột, đi truyền tin nên bại lộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc