Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 287

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Rất nhanh, hắn trở về hồi bẩm,“Bệ hạ, nhị điện hạ đêm qua quả thật rời khỏi Vương phủ, đi Tô quốc Công phủ một chuyến, sau lại liền ra khỏi thành đi Tây Sơn. Nhưng sáng nay đã quay về.”
Hoàng đế hừ lạnh,“Quay về? Chỉ sợ là nhận được tin tên họ Diệp đần độn đó phát bệnh. Lại đi tìm hiểu xem, ai đi báo tin.”
Lưu Ngọc lại đi hỏi, trở về nói:“Bệ hạ, trong phủ cùng ám vệ bên ngoài giám thị đều không có phát hiện sáng sớm có người đi báo tin.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế đảo qua, thản nhiên nói:“Có lúc không thể chỉ nghe nhóm ám vệ nói, phải động não mới biết. Vậy mà không có người nhìn thấy, điều đó cũng chứng minh......”
Hắn chấn động mạnh một cái, rùng mình, điều đó cũng chứng minh, Hoàng Phủ Cẩn trong tay có thế lực bí mật?
Hắn thế nhưng không biết?
Đội ám vệ giám thị của hắn cũng không phát hiện ra?
Hoàng đế nắm chặt quyền đầu, lập tức lại thả lỏng,“Đi Hương lâu tìm, Tô nha đầu hẳn là ở nơi đó.”
Quả nhiên, rất nhanh thái giám báo lại,“Bệ hạ, Tô gia ngũ tiểu thư ở Hương lâu, nhưng......”
Hoàng đế trách mắng:“Nói mau!”
Thái giám kia nói:“Tô tiểu thư bị người ta điểm huyệt, chỉ sợ là bị điểm huyệt cả một đêm rồi, tinh thần không được tốt. Bộ dáng giống như đã bị chịu kinh hãi lớn, ngay cả Tô quốc Công cũng không dám tới gần.”
Hoàng đế một quyền đám xuống trên giường cẩm, cả giận nói:“Tên hỗn đản!”
Hắn quay đầu phân phó Tiền cô cô,“Đi, dẫn theo vài người thân thủ tốt, đem Tô nha đầu mang lại đây cho trẫm.”
Tiền cô cô ngẩn ra, hoàng đế có phải rất nóng hay không?
Đối với Tô tiểu thư quan tâm đã vượt qua trình độ bình thường, nhưng là hoàng đế phân phó, nàng không dám nghi ngờ, lập tức dẫn người đi.
Tiền cô cô đi rồi, hoàng đế ở trong thư phòng bước đi thong thả, tiểu thái giám đi ra đi vô bẩm báo vài lần, thần tử cầu kiến và thần tử bị triệu kiến ở bên cạnh thư phòng đợi đã lâu.
Lưu Ngọc chỉ nói là không được quấy rầy.
Hoàng đế lúc bắt đầu bước chân đi hơi nhanh, sau càng ngày càng chậm lại.
Chẳng lẽ Hoàng Phủ Cẩn đối với Tô Mạt không tốt như mọi người vẫn nghĩ? Thực chất hắn cũng chỉ là một phút vui chơi hứng thú thôi sao?
Giống đại đa số nam nhân khác, có mới nới cũ hoặc là lâu ngày sinh ghét?
Không đúng......
Chắc phải là rất yêu thích, cho nên sợ mất đi? Thà thương tổn nàng cũng không tiếc?
Hoàng đế phát hiện chính mình càng suy nghĩ, thì khả năng sự việc sẽ xảy đến càng nhiều, đầu như muốn nứt ra.
Không biết qua bao lâu, Lưu Ngọc nói:“Bệ hạ,Tiền Hủy đã về.”
Hoàng đế lớn tiếng nói:“Mau vào.”
Tiền cô cô trong lòng ôm Tô Mạt hai tròng mắt đang nhắm chặt, bước nhanh đi đến.
Hoàng đế kêu nàng để Tô Mạt đặt trên giường của mình, hỏi:“Thế nào?”
Thanh âm Tiền cô cô thấp mà rõ ràng nói:“Bệ hạ, không có trở ngại. Nhị điện hạ điểm huyệt thủ pháp tinh xảo, cũng không có gây thương tổn đến thân thể Tô tiểu thư. Chỉ là, nàng ấy rất sợ hãi, giãy dụa rất kịch liệt, hơn nữa chưa trải qua sự việc như vậy, vẫn là có chút không thoải mái.”
Hoàng đế cầm cổ tay Tô Mạt, kiểm tra, hỏi:“Hiện tại như thế nào?”
Tiền cô cô nói:“Nô tỳ đã giải huyệt cho tiểu thư, chỉ là nàng ta tựa hồ bị cái gì đó kích thích, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, nô tỳ đành phải tạm thời để nàng ta im lặng một chút.”
Hoàng đế gật đầu. Kéo chăn đắp cho Tô Mạt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé bằng lòng bàn tay của nàng nhăn nhúm lại, mang theo sự khủng hoảng cùng kinh hãi.
Đôi lông mày dài nhỏ như xoắn lại với nhau, hàng lông mi cong ✓út như cánh bướm giống như bị hoảng sợ, cho dù chủ nhân đang ngủ, nó cũng nhẹ nhàng run rẩy.
“Tô quốc Công ở bên ngoài sao?”
Lưu Ngọc đáp:“Đúng vậy, bệ hạ.”
Hoàng đế phất tay,“Tuyên hắn tiến vào.”
Lưu Ngọc lập tức kêu người dẫn Tô Nhân Vũ vào yết kiến.
Rất nhanh, Tô Nhân Vũ mặc công phục đi nhanh vào, quan phục cùng mũ đều có chút xệch, tựa hồ là trải qua động tác kịch liệt, sau đó nóng lòng sửa sang lại bộ dáng mới như vậy.
Tô Nhân Vũ quỳ thỉnh an, hoàng đế bảo hắn miễn lễ.
Tô Nhân Vũ cũng không đứng lên, trầm giọng nói:“Thần quỳ xuống thỉnh bệ hạ làm chủ cho tiểu nữ cùng Tô gia.”
Hoàng đế nhìn về phía nam nhân kiêu ngạo kia thế nhưng lại có tình cảnh như bây giờ, nghi hoặc trong lòng cũng bớt một ít, chắc chắc một chút.
Tên nghịch tử này!
Hoàng đế cười nói:“Tô ái khanh đây là như thế nào, có việc cứ nói, trẫm đương nhiên sẽ vì ái khanh làm chủ.”
Tô Nhân Vũ nói:“Bệ hạ, đêm qua Lâm Giang vương bắt đi tiểu nữ, điểm huyệt của tiểu nữ, sáng nay đưa đến Hương lâu. Thần cưỡi khoái mã đến tìm, nhưng, nhưng, Lâm Giang vương không biết đối với tiểu nữ làm cái gì, bộ dáng nhi nữ của thần chấn kinh quá độ, một bộ dáng hoảng sợ kinh hô lên rằng: nhi nữ không muốn ૮ɦếƭ, không muốn rời kinh thành đi...... Bệ hạ......”
Tô Nhân Vũ nói:“Bệ hạ, đêm qua Lâm Giang vương bắt đi tiểu nữ, điểm huyệt của tiểu nữ, sáng nay đưa đến Hương lâu. Thần cưỡi khoái mã đến tìm, nhưng, nhưng, Lâm Giang vương không biết đối với tiểu nữ làm cái gì, bộ dáng nhi nữ của thần chấn kinh quá độ, một bộ dáng hoảng sợ kinh hô lên: nhi nữ không muốn ૮ɦếƭ, không muốn rời kinh thành đi...... Bệ hạ......”
Tô Nhân Vũ dập đầu lạy tạ.
Lông mày Hoàng đế cau lại, tự mình tiến lên đỡ Tô Nhân Vũ, an ủi nói:“Tô ái khanh đừng nóng vội, để Mạt nhi nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta sẽ nghe cẩn thận xem rốt cuộ là có chuyện gì.”
Sau đó hắn lại giận dữ trách mắng:“Còn không đi dẫn cái tên nghịch tử kia trói lại đem tới cho trẫm!”
Lưu Ngọc lập tức phân phó nhóm ngự tiền thị vệ đích thân đi Lâm Giang Vương phủ.
Tô Nhân Vũ thế mới đứng dậy, hoàng đế kêu hắn ngồi xuống.
“A -- đừng Gi*t ta...... Ta không muốn ૮ɦếƭ......”
Trên giường Tô Mạt đột nhiên lại hét ầm lên, Tô Nhân Vũ bước lên phía trước vỗ về nàng.
Hoàng đế thấy nàng bị Tiền cô cô điểm thủy huyệt mà vẫn còn như thế, trong lòng liền tin vài phần.
Hắn nói với Lưu Ngọc:“Đi nấu chén canh định thần tới đây, cũng không thể để nha đầu đó mê man quá lâu, giải huyệt đạo mau.”
Lưu Ngọc vâng lời, Tiền cô cô tiến lên, nói với Tô Nhân Vũ:“Quốc Công, đắc tội .”
Tô Nhân Vũ lui ra phía sau một chút, Tiền cô cô tiến lên phía trước, giải huyệt đạo cho Tô Mạt.
Thân thể Tô Mạt run lên, tỉnh lại, nàng chậm rãi mở to mắt, vốn là một đôi mắt trắng đen rõ ràng nay bị che kín bởi các tơ máu đỏ au, lập tức hiện ra thần sắc hoảng sợ.
Tô Nhân Vũ nhìn thấy иgự¢ quặn đau, bước lên phía trước ôm lấy nàng, Tô Mạt dùng sức giãy dụa, cào cấu đẩy hắn,“Tránh ra, tránh ra......”
Hai mắt Tô Nhân Vũ rưng rưng, đau lòng như muốn nứt ra, ôn nhu nói:“Mạt nhi, Mạt nhi, nha đầu ngoan, đừng sợ, đừng sợ......”
Hắn ôm nữ nhi gắt gao, nhẹ nhàng mà vuốt phía sau lưng của nàng, ôn nhu an ủi nàng.
Dần dần, Tô Mạt an tĩnh lại, nằm ở trong lòng Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng khóc nức nở.
Hoàng đế tự mình bưng chén canh định thần đến, Tô Nhân Vũ kinh ngạc nhìn hắn, hoàng đế nói:“Đều là do tên nghịch tử kia của trẫm, nhất định giáo huấn hắn một trận.”
Tô Nhân Vũ không nói chuyện, yên lặng đút canh cho Tô Mạt ăn.
Tô Mạt an tĩnh lại, hoàng đế ôn nhu nói:“Nha đầu, đừng sợ, có trẫm làm chủ cho ngươi, trẫm sẽ bảo hộ ngươi.”
Tô Mạt nhu thuận gật đầu,“Cám ơn bệ hạ.”
Hoàng đế lại hỏi:“ Nha đầu ngoan đừng sợ, nói cho trẫm nghe đã phát sinh chuyện gì ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc