Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 286

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn tâm thần chấn động,“Phát bệnh? Không phải còn hai tháng nữa sao?”
Diệp công công có loại quái bệnh, bọn họ nghiên cứu có thể là do trúng độc, lúc trước hàng năm sẽ phát tác năm lần, sau lại trải qua sự cố gắng của mọi người, số lần giảm bớt, hiện tại hàng năm chỉ phát tác một lần.
Đó là lúc cuối mùa xuân hàng năm.
Lưu Niên vội la lên:“Thiếu gia, ta hoài nghi có người phá rối.”
Hoàng Phủ Cẩn lập tức dẫn dắt mọi người xuống núi, hỏi một chút, người luôn ở bên canh giữ ở Diệp công công cũng không biết lí do, Diệp công công chỉ luôn nhốt mình ở trong phòng ai cũng không được phép bước vào.
Một hàng mấy người bay như tên bắn xuống núi, sau đó thẳng một đường tiến vào thành, trời đã sáng, thành phố đã dần dần thức tỉnh.
Tô Mạt vội ngăn lại bọn họ,“Như vậy không được, để Lưu Niên ẩn nấp đi, không thể theo chúng ta, mặt khác Lưu Vân Lưu Hỏa, nếu có người hỏi các ngươi, thì nói chúng ta cả một đêm đều ở Tây Sơn xem mặt trời mọc.”
Mấy người lập tức đáp ứng.
Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt trong khuỷu tay nhưng thân hình không chút nào chịu lực cản, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đều bị hắn để lại phía sau.
Hắn nhảy từ ngõ nhỏ, con hẻm cùng với trên nóc nhà người ta bay đi, thậm chí còn lấy đỉnh mái đình trong hồ nước hay đỉnh thuyền làm điểm tựa để nhún nhảy lướt như bay.
Có người mơ hồ nhìn thấy một người phi thân bay qua, nhưng nhìn kĩ lại thì không thấy đâu, chỉ nghĩ là mình bị hoa mắt .
Hoàng Phủ Cẩn luôn tìm đường gần, có đường liền đi, không có đường thì vượt tường, bằng tốc độ nhanh nhất về tới nội thành.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt sờ sờ cái trán của hắn, mồ hôi âm ỉ, nàng nhẹ giọng nói:“Hiện tại ta không tiện đi qua, cho ta xuống ở Hương lâu.”
Nếu không phải nội lực hắn kỹ càng, hơi thở lâu dài, vừa chạy như điên một mạch như vậy, sẽ kiệt lực mà ૮ɦếƭ.
Hy vọng Lưu Vân hai người đó tự biết sức lực bản thân mà làm
.
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng gắt gao, lưu luyến không rời, nhưng vẫn đáp ứng, đem nàng đưa đi tới phòng ngủ trên lầu hai của Hương lâu.
Tô Mạt hướng hắn cười,“Mau đi đi.” Sau đó xoay người vào phòng, hướng hắn vẫy tay.
Hắn đứng ở trên cột lan can, nhìn nàng vào nhà mới phi thân rời đi.
Tô Mạt đánh thức hai nha đầu ở Hương lâu chuyên môn hầu hạ nàng, hai người kia thấy nàng cũng không phải rất kinh ngạc, không hỏi nhiều, chỉ hầu hạ Tô Mạt rửa mặt thay quần áo.
Hết thảy thu thập xong xuôi, Tô Mạt ngồi ngay ngắn ở tháp thượng, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt như gợn sóng.
Hết thảy thu thập xong xuôi, Tô Mạt ngồi ngay ngắn ở tháp thượng, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt như gợn sóng.
Bọn nha đầu biết nàng đang suy nghĩ, đi và để đồ xuống khẽ khàng không dám quấy rầy nàng.
Một lát sau A Lí cùng A Thành chạy tới, bọn họ ở dưới lầu đợi lệnh.
Tô Mạt ngồi thiền một lát, sảng khoái tinh thần.
Nàng lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, dựa vào chiếc ghế mỹ nhân trên lầu 2 nhìn xuống, gọi đám người A Lí lên trên.
Ba người phi thân lên, mũi chân liên tục mượn lực ở trên vách tường, nhảy lên trên lầu.
Tô Mạt phân phó:“Đi máy chỗ tứ, thất bát, thập nhị, thập ngũ, thập lục, thập thất phóng tín hiệu, kêu bọn họ sẵn sàng đợi lệnh.”
Sắc mặt A Lí lạnh lùng, cung kính đáp ứng, lập tức phân phó A Tùng cùng A Thành đilàm việc, tìm bọn khất cáu cùng nhau chấp hành nhiệm vụ.
Hai người đi rồi, Tô Mạt nhìn A Lí, mỉm cười,“A Lí, công phu điểm huyệt của ngươi, có giỏi như Tĩnh thiếu gia không?”
A Lí lắc đầu, ăn ngay nói thật,“Tiểu thư, bản lĩnh điểm huyệt của tiểu nhân, không bằng một góc của thiếu gia. Thiếu gia điểm huyệt, có thể khiến người đột tử, cũng có thể khiến người ta không thể nhúc nhích, nhưng không tổn thương thân thể. Tiểu nhân điểm huyệt, nếu vượt qua hai cái canh giờ không hiểu huyệt, sẽ tổn thương đến thân thể người bị điểm huyệt.”
Tô Mạt gật đầu, nói:“Không sao, ngươi theo ta.”
Nàng dẫn A Lí vào nội thất, ngồi xuống trên cái sập nhỏ, để nội lực của nàng lưu chuyển toàn thân, một lát nàng nói:“Ngươi chỉ cần phong bế tứ chi của ta là được. Cần có thể nói có thể nghe .”
A Lí dạ vâng nhưng vẫn có chút do dự.
Tô Mạt cười nói:“Ngươi yên tâm, ta có tu luyện nội công tâm pháp độc môn của Tĩnh thiếu gia, không sợ.”
A Lí thế này mới yên tâm, song chỉ giơ lên, thanh âm hơi trầm xuống nói:“Thỉnh tiểu thư bế khí, dựa theo tiểu chu thiên để vận hành.”
Thời điểm nội lực vượt qua huyệt Kiên Tĩnh, Đại Chuy …, hắn liên tục điểm, tốc độ cực nhanh.
Điểm hơn mười chỗ huyệt đạo, Tô Mạt liền nằm xuống, tư vị kia thật đúng là đang chịu khổ sở.
Nàng vẫn cảm thấy điểm huyệt là lừa dối người ta, xem ra chỉ là cách phân chia nội lực tu vi sâu cạn.
Tu luyện không đến nơi đến chỗ, điểm huyệt cũng chỉ có thể là cường độ thấp , hoặc là cứu người hoặc là ***.
Nếu muốn đóng chặt kinh mạch của người bị điểm huyệt, khiến không thể hành động tự do, mà lại không thương tổn thân thể, vậy phải cần công phu phi thường cao thâm.
Phóng nhãn khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng không có vài người.
A Lí kéo chăn qua đắp cho Tô Mạt,“Tiểu thư, nếu không thoải mái thì nói cho thuộc hạ biết.”
Tô Mạt cười,“Ngươi lại đây, ta phân phó cho người vài chuyện.”
A Lí lập tức cung kínhquỳ gối một chân, quỳ trước sập.
Nàng nói nhẹ nhàng, hắn nhớ kỹ càng.
Cuối cùng, nàng nháy mắt mấy cái,“Đi đi.”
A Lí lại nhìn nàng một cái, có chút lo lắng, Tô Mạt nói:“Nhanh đi, Lăng Nhược sẽ đến chiếu cố ta.”
A Lí nghe vậy mới chịu đi.
Bên ngoài hai tiểu nha đầu cũng là người của Hương lâu, rất thân thiết, các nàng cái gì cũng không biết cũng không hỏi nhiều, chỉ chú ý chăm sóc nàng.
A Lí vừa đi, các nàng liền tiến vào ở cùng Tô Mạt, đứng một bên im lặng thêu thùa may vá, hoặc là rót nước đút cho nàng uống.
Tô Mạt lại phân phó các nàng vài câu, ánh mắt hai người sáng lên, liên tục gật đầu.
Bởi vì giận dữ cực kỳ, hoàng đế chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, ráng lên triều.
Xuống triều thì đi ngự thư phòng nghỉ tạm, kêu người mang lên canh sâm.
Hắn tựa vào chiếc giường cầm, mắt nhắm lại,“Nha đầu còn chưa đến?”
Lưu Ngọc nói:“Bệ hạ, đã sai người đi Quốc Công phủ tìm hiểu rồi.”
Hoàng đế ừ một tiếng, lại nhắm mắt lại.
Tiền cô cô nhẹ nhàng giúp hắn xoa P0'p huyệt vị trên đầu.
Lưu Ngọc sai người đem huân hương lui ra xa một chút, mùi hương nhẹ đi không ít làm tinh thần khá tỉnh táo.
Khoảng chưa đến nửa canh giờ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập của tiểu thái giám.
Hoàng đế nhận ra là bên ngoài đến truyền tin, Lưu Ngọc quả nhiên bước nhanh qua đó, rất nhanh lại vội vàng trở về.
“Bệ hạ, Tô ngũ tiểu thư mất tích. Sáng sớm người trong sân viện phát hiện trong sân biện không có động tĩnh gì, phái người vào xem, kết quả liền phát hiện ra bọn nha đầu đều ở trên giường ngủ say như ૮ɦếƭ. Tô quốc Công kiểm tra thì là do bị hạ thuốc mê......”
Hoàng đế chậm rãi ngồi lên, nhíu chặt lông mày,“Tên nghịch tử kia...... Là hắn sao?”
Hắn quay đầu nhìn Tiền cô cô,“Tên ngu ngốc kia sao rồi ?”
Tiền cô cô bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống,“Bệ hạ, hắn đã bệnh phát rồi, nay thống khổ muốn ૮ɦếƭ mà không được. Chỉ có thể lấy nội lực huyền thiên kinh để trấn áp.”
Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra,“Vậy lão nhị sẽ không có thể đào tẩu.”
Nội lực độc môn của Hoàng Phủ Cẩn, chính là huyền thiên kinh.
Hắn hơi suy tư, nói với Lưu Ngọc:“Đi, tìm giám thị quận Vương phủ đến đây, cẩn thận hỏi cặn kẽ. Tiếp đến gọi tới nhóm ám vệ, hỏi tình hình đêm qua ra sao.”
Lưu Ngọc vội đi phân phó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc