Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 285

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trước mắt tình hình của Thái Bình các như sau:
Đại Các Lĩnh: Tiêu Vũ Lâu, nam, hai mươi bảy tuổi. Diện mạo, xấu. Võ công: Cao thâm khó lường. Châm ngôn: Muốn ૮ɦếƭ, liền đến tìm bổn Các Lĩnh.
Phía dưới còn có chín vị Các Lĩnh, trước mắt không có các chủ.
Trong đó A Lí là thất Các Lĩnh, A Tùng A Thành là thủ hạ của hắn.
Lưu Vân là Cửu Các Lĩnh, Lưu Hỏa, Lưu Niên, Lưu Phong là huynh đệ kiêm thủ hạ của hắn.
Thập Các Lĩnh kêu Mị Cốt, nữ, Lăng Nhược Lan Như là thủ hạ của nàng ta, mọi người chưa nhìn qua diện mạo, chỉ nghe nói vẻ yêu mị từ tận trong xương cốt, thậm chí không cần nhìn thấy khuôn mặt, nghe giọng nói, chỉ cần nhìn thấy phong thái của nàng ta, có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Ngoài A Lí cùng Lưu Vân, vài vị Các Lĩnh khác đều ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Mà nhiệm vụ, là Diệp lão nhân chỉ huy.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không biết.
Tô Mạt cũng lập tức nghe ra vấn đề, Thái Bình các rất lớn, rất thần bí, cũng rất huyền bí.
Những người hiện đang bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, thực ra chỉ là một bộ phận nhỏ, còn có một bộ phận vô cùng thần bí khác nữa, hắn không có tiếp xúc đến.
Bởi vì khi nói đến những người đó, thì ngay cả thành viên hiện tại có mặt ở đây, tựa hồ cũng không biết, hơn nữa còn có vẻ sợ hãi.
Tô Mạt lại không sợ điều này, nàng chỉ cần biết rằng bản thân có thể làm cái gì, có chức trách gì, bọn họ có thể giúp nàng làm cái gì là được.
Phàm là người trung thành với nàng và Hoàng Phủ Cẩn, thì chính là huynh đệ của nàng, nàng cũng tuyệt đối sẽ không keo kiệt với bọn họ.
Nàng đã có được Mị Ảnh kỵ sĩ, nông trường và căn cứ huấn luyện làm hậu thuẫn, có Hương lâu là nơi thu thập tin tức nhỏ nhặt, sẽ còn có một trụ sở bí mật ở làng nghỉ mát giải trí nữa.
Nay lại có Thái Bình các hỗ trợ, gia tăng thêm sức thu thập tin tức mạnh mẽ cùng tổ chức sát thủ, về sau sự việc cũng sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
Nàng đánh giá một chút thời gian, nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Thời gian không còn sớm, ta cũng đã hiểu rõ nơi đây rồi, chúng ta trở về đi.”
Hoàng Phủ Cẩn cho dù đối với nàng lại kinh ngạc, cũng đã có thể thản nhiên như thường.
Thái Bình các phức tạp vô cùng, nhưng nàng chỉ cần không tới hai canh giờ, cơ hồ liền nắm bắt được tình hình.
Hắn ngoại trừ bội phục ra vẫn là bội phục .
Hắn nhìn sắc trời, bầu trời đêm u ám đã dần dần mờ đi, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên phía đông bầu trời.
Hắn lại ngắm nhìn Tô Mạt, một đêm không ngủ, hai mắt nàng vẫn trong veo như trước, nhưng hai hàng mi dài cong vút chớp nhẹ cũng vẫn lộ ra sắc thái mệt mỏi.
Hắn giúp nàng thặt chặt áo choàng, ôn nhu nói:“Nghỉ ngơi một chút đi.”
Tô Mạt gật đầu, nhu thuận dựa vào lòng hắn, bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng dọc từ đầu xuống cổ, xuống lưng.
Tô Mạt liền cảm thấy một dòng nước ấm ở trong cơ thể lưu động, thân thể dần dần bủn rủn, nhưng vô cùng thoải mái, chậm rãi chìm vào ngủ.
Trong mộng dường như hơi lạnh, lập tức lại có nguồn nhiệt ấm áp tới gần, nàng liền liều mạng dựa qua, dễ chịu thoải mái ngủ.
Không biết mất bao lâu, nàng nghe thấy có người ở bên tai ôn nhu gọi nàng,“Mạt nhi, tỉnh lại.”
Nàng rất tin tưởng liền mở mắt.
Bắt đầu trước mắt có chút tối tăm, liền sau đó sáng lên một chút, sau đó ống tay áo che trước mắt nàng bị lấy đi, đem toàn bộ khuôn mặt của nàng lộ ra trong làn gió sớm giá rét.
Gió rất lớn, vù vù thổi bên tai.
Trên người nàng lại ấm áp, bọc thật dày bởi một chiếc thảm lông cừu.
Mà hắn vẫn là một thân trang phục đêm qua, dưới ánh sáng nhạt của ban sớm, càng tỏa ra sự tuấn tú rắn rỏi.
Đột nhiên, trước mắt một đạo hồng quang hiện lên, chung quanh lập tức bừng sáng lên.
Thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn vốn lạnh nhạt tựa hồ cũng nhiễm lên vài phần sắc màu ấm,“Mạt nhi, mặt trời muốn mọc lên rồi kìa !”
Tô Mạt vừa nghe, nhất thời nhảy dựng lên, tấm thảm bọc trên người nàng rơi xuống đất, nàng vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy bầu trời phía đông một mảng rực đỏ.
Bọn họ đang ở đỉnh núi, một dải biển như mây nằm ngay dưới chân, mảng đỏ rực kia chậm rãi hiện lên màu xanh nhạt, mầu trắng ngà, màu sữa, u lam, thiên thanh, màu da cam......
Giống như một quả lòng đỏ trừng gà, đỏ au thoát ra khỏi vỏ, giống như thoát khỏi sự trói buộc nào đó, vội vàng, vui thích như vậy, như có vẻ chờ không nổi thêm bất kì giây phút nào nữa để được nhảy ra.
Thần thái phấn khởi.
Như dùng chính ánh sáng vừa như mãnh liệt lại như ấm áp vẫy chào vạn vật trên trái đất.
Tô Mạt ngắm nhìn ngây ngốc, nàng giơ lên cánh tay, nhảy dựng lên, giống như trẻ nhỏ lớn tiếng kêu to.
Nàng đang thưởng thức cảnh mặt trời mọc lộng lẫy, mà Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn nàng không nỡ chớp mắt.
Tấm thảm rơi trên mặt đất, nàng mặc chiếc váy màu hồng, ở thời khắc mặt trời nhảy ra ngoài, ánh hào quang chói rọi khắp nơi.
Chiếu lên trên người nàng, làm cho nàng cũng giống như viên minh châu tỏa sáng.
Nàng cũng giống như đóa phù dung lộ ra trong nước, thanh lệ thoát tục, vẻ ngây thơ mỹ lệ trí tuệ giao hòa với nhau, hòa quyện với nhau tạo nên vẻ tuyệt sắc khuynh thành, vẻ đẹp bình thường khó có thể so sánh được.
Hắn nhìn nàng thâm tình ngây ngất, ở trong mắt hắn, nàng chính là mặt trời mới mọc kia, xinh đẹp, rực rỡ chói lóa.
Nàng là ánh mắt trời của hắn.
Tô Mạt quay người lại, hơi mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên, hai tay nàng đặt trên hai bên khóe miệng hô lớn:“Hoàng Phủ Cẩn, ta yêu chàng!”
Hoàng Phủ Cẩn bỗng chốc ngẩn người ra, ở dưới cảnh mặt trời mọc mỹ lệ trong buổi sáng tinh mơ, liền hóa thành một pho tượng điêu khắc bằng ngọc tuấn mỹ phi thường.
Tô Mạt nghịch ngợm cười ha ha.
Lấy tư thái như vậy, giọng điệu như vậy, nói ra lời nói thâm tình như vậy, nàng cảm thấy rất vui thích, nhưng nhất định sẽ khiến người luôn trầm tĩnh nội hàm kia kinh hãi.
Nàng hì hì cười, lao vào lòng hắn.
Hoàng Phủ Cẩn vững vàng đón được nàng, cái trán đặt lên cái trán của nàng, hơi thở có chút rối loạn, nhiệt khí **** phả lên trên mặt nàng, cảm giác được làn da hương thơm bạch ngọc mịn màng tinh tế của nàng.
Mặt trời mọc lên ở phía đông, ở trên đầu bọn họ vui mừng quan sát vạn thế giới.
Lúc này có một người từ dưới bay lên, đúng là Lưu Niên, hắn phi thân lên trước tiên nói cùng Lưu Vân mấy câu.
Sắc mặt Lưu Vân căng thẳng, quay đầu nhìn thoáng qua, xa xa thấy hai người đang quấn quít bên nhau, do dự một chút.
Lưu Hỏa nóng nảy,“Đại ca, như thế nào còn không đi nói cho thiếu gia biết?”
Lưu Vân ngăn lại hắn, nhẹ nhàng nói:“Đã bao nhiêu năm, thiếu gia khó có được một khắc vui vẻ như thế.”
Lưu Hỏa cả giận:“Nếu sư công không còn nữa, thiếu gia cả đời sẽ không cao vui vẻ.”
Lưu Vân thở dài, phát ra một tiếng còi ngắn mà thúc bách.
Bên kia Hoàng Phủ Cẩn nghe được, tâm thần chấn động, ghé tai nói với Tô Mạt:“Xảy ra chuyện rồi.”
Tô Mạt cảm giác thấy tim hắn đập nhanh, cũng ý thức được,“Chúng ta mau chóng trở về.”
Cánh tay trái Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, để cho nàng ngồi ở trong khuỷu tay của mình, cánh tay của nàng ôm chặt gáy hắn, tựa như bám lấy cái kiệu vững chắc.
Lưu Niên và vài thuộc hạ thỉnh an, Lưu Vân nói:“Thiếu gia, sư công phát bệnh rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc