Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 284

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Có tường cao bao vây xung quanh, ban đêm khóa cửa, không cùng bên ngoài giao tiếp.
Cho nên bên trong bình thường có người thức suốt thâu đêm, cũng không có người hỏi tới.
Tô Mạt kết luận nơi này hẳn là ở thành Tây Nam, vị trí Đông Nam cũng có một con đường là thanh lâu, nơi đó có vẻ xa hoa, sẽ không giống nơi này quản lý nghiêm khắc như vậy.
Chủ yếu là bởi vì nơi này hơn phân nửa đều là nơi kỹ nữ tụ tập, cho nên mới như thế.
Trong viện cháy sáng những chiếc đuốc cành thông, chiếu trong viện sáng choang, ngay cả nữ nhân thêu thùa may vá ở đường hành lang, còn có cả đám trẻ nít đều vây lại đây.
Bọn họ tò mò đánh giá Tô Mạt, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, nàng thật là xinh đẹp.
Quả nhiên là thê tử tương lai của Tĩnh thiếu gia, hai người thật xứng đôi vừa lứa a.
Bọn họ cùng nhau hành lễ thỉnh an Tô Mạt, Tô Mạt vội nhảy ra né tránh, tránh ở một bên nấp sau chậu hoa, xua tay nói:“Các ngươi không cần khách khí như vậy, ta chỉ đến chơi thôi.”
Nhiều người lớn tuổi hơn nàng mà đi hành lễ với nàng, nàng thật sự hoảng loạn .
Thật giống như hồi trước nàng đi theo gia gia đến quân đồn, người ta cúi chào gia gia, nàng phải vội vàng né tránh liên tục.
Nếu không, chính là không tôn trọng người ta.
Mọi người thấy nàng như thế, giống như đứa trẻ, không khỏi cười rộ lên.
Tô Mạt cũng có chút kinh ngạc, vốn nghĩ rằng người của Diệp lão nhân, từ trong miệng của Hoàng Phủ Cẩn nói ra những lời về bọn họ.
Nàng còn tưởng rằng bọ họ là người cao lớn thô kệch, hung thần ác sát giống như sát thủ vậy.
Ai ngờ lại là một đám người giản dị đáng yêu.
Hoàng Phủ Cẩn giới thiệu với nàng từng người nơi này, có mẫu tử bơ vơ được Diệp công công cứu, có đứa nhỏ được chính hắn cứu về, lão nhân......
Còn có nhiều người do thuộc hạ của hắn cứu về nữa......
Thêm vào Diệp công công cho hắn đội quân bí mật, bọn họ cũng có tên, gọi là Thái Bình các.
Thái Bình các là cơ quan tin tức bí mật của tiền triều hoàng đế, đội quân này chỉ có hoàng đế biết, cho dù là hoàng hậu cũng không thể tiết lộ nửa lời.
Thời điểm Nữ đế cùng hoàng phu tình cảm sâu đậm nhất, không kiêng kị hắn, đem bí mật của Thái Bình các nói cho hắn biết.
Nhưng cũng may không nói ra tất cả.
Cho nên cuối cùng cho dù là bị hoàng đế bí mật diệt trừ một bộ phận, nhưng căn cơ cùng trụ cột của Thái Bình các, vẫn được giữ lại.
Từ lúc Hoàng Phủ Cẩn tám tuổi, Diệp Tri Vân đã đem đội ngũ bí mật này giao lại cho hắn điều hành.
Nhưng là Hoàng Phủ Cẩn không có dã tâm, hơn nữa tính tình có vẻ lặng lẽ, thích tự mình nghiên cứu võ công, không thích khống chế người khác.
Cho nên, thay vì nói hắn là chủ tử của Thái Bình các, không bằng nói hắn là thần hộ mệnh lớn nhất của Thái Bình các.
Từ lúc tiếp nhận tới nay, hắn cùng với thành viên nội các vào sinh ra tử, cứu người vô số.
Cũng vì vậy, mới giành được sự kính nể và cảm kích từ đáy lòng của các toàn thể người trong nội các.
Cái loại này cảm tình này liền biến thành sự trung thành sâu sắc, không thể dao động từ nơi bọn họ.
Điều này không phải đơn thuần dựa vào vũ lực hay độc dược hoặc là uy hiếp để đạt được sự trung thành.
Bọn họ là tự nguyện tôn kính chủ tử, không có nửa điểm do dự hoặc không cam lòng.
Dựa vào sự giới thiệu cặn kẽ của hắn về từng người, Tô Mạt biết, hắn rất có cảm tình với mấy người này.
Hiện tại cũng lý giải được việc năm đó hắn vì sao lại đùa giỡn nàng như vậy, cứu vớt nàng.
Không phải bởi vì hắn đột nhiên thấy vui, nhất thời hứng chí.
Mà là bởi vì, bản thân hắn đã có sẵn sự đồng cảm thương xót, có cái tâm thiện lương cứu trợ kẻ yếu thế.
Không nghĩ tới người luôn có vẻ lạnh lùng xa cách như hắn, thế nhưng lại giúp đỡ cứu trợ nhiều người như vậy, ở cùng một chỗ với bọn họ, hắn như biến thành người khác vậy.
Tuy rằng cũng không nhiều lời, nhưng cả người như thả lỏng ra, cái loại khí thế ôn nhuận nhu hòa này.
Làm cho nàng an tâm.
Mà bọn họ bởi vì kính yêu hắn, cho nên đối với nàng cũng vô cùng tốt.
Vài đứa nhỏ tiến đến trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, líu ríu, đều tranh nhau muốn hắn sờ đầu.
Hoàng Phủ Cẩn nhanh chóng sờ đầu bọn chúng, kêu tụi nhỏ đi chơi.
Các nữ nhân lập tức dẫn theo mấy đứa nhỏ, để lại sân viện cho bọn họ bàn chính sự.
Các nàng đọng cửa viện, trong viện lập tức an tĩnh lại, chỉ có bên ngoài xa xa sân khấu kịch vọng lại tiếng ồn ào.
Rất nhanh A Lí, Lưu Vân huynh đệ ba người bọn họ, còn có mười mấy người lả tả quỳ gối ở trước mặt Tô Mạt,“Tôn chủ, xin nhận của chúng ta một lạy!”
Tô Mạt sợ run lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn,“Sao lại thế này?”
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười,“Từ nay về sau, nàng là chủ nhân của Thái Bình các. Nàng chỉ huy bọn họ làm việc.”
Mấy năm nay bọn họ đi theo hắn, hắn cũng cực ít khi chỉ huy bọn họ làm việc, đám người bọn họ đều nóng lòng muốn thử sức xem sao, chỉ là không có cơ hội thi triển.
Cũng chỉ có vài vị Các Lĩnh xuất quỷ nhập thần mới có thể thình thoảng phân phó một chút nhiệm vụ cho bọn họ.
Nay hắn cảm thấy Tô Mạt có khả năng trời cho về phương diện này, tốt hơn hắn, vừa vặn cũng có thể huấn luyện những người này, khiến bọn họ làm được càng nhiều chuyện hơn.
Tô Mạt quyệt miệng, trừng mắt nhìn hắn một cái,“Ngươi vì sao không chính mình chỉ huy, ta làm gì có tinh lực lớn như vậy a.”
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười,“Nàng chỉ cần chỉ huy A Lí bọn họ để bọn họ đi làm là được, ta tuy rằng có thể mang binh đánh giặc. Cũng không biết sai họ lén lút làm cái gì.”
“Giỏi a, ngươi nói chúng ta lén lút.”
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng,“Tuy rằng nàng vừa quen biết bọn họ, nhưng bọn họ đã quen nàng từ lâu rồi.”
Tiểu tử Lưu Hỏa kia, giống như cái loa truyền thanh, kể không ít chuyện của hắn.
Hắn cùng Tô Mạt quen nhau như thế nào, như thế nào yêu nhau, từng ly từng tý, kể y chang như kể truyện, thêm mắm thêm muối.
Nhưng, có một chút hắn thực vừa lòng.
Lưu Vân nói về Tô Mạt y chang như trên trời có, dưới đất không có, vô cùng tốt.
Ở trong lòng hắn, quả thật như thế.
Hoàng Phủ Cẩn lại nói:“Tối nay chúng ta coi như làm quen nhau, về sau chỉ huy như thế nào, cải tạo như thế nào, đều do nàng làm chủ. Cho dù cần ta làm cái gì, nàng cứ việc phân phó.”
Hắn tiếp tục cười:“Ta có thể làm đại các chủ của nàng.”
Tô Mạt hừ một tiếng, trên mặt nở nụ cười khẽ, bộ dáng đáng yêu,“Mới không cần các chủ kiêu ngạo như ngươi.”
Hắn tương lai phải làm phu quân của nàng, không phải kiểu quan hệ cấp trên cấp dưới a.
Tô Mạt hiểu đại thể về Thái Bình các như sau: hiện nay Thái Bình các ngày càng thu nhỏ hơn, còn phải nuôi dưỡng nhiều người già phụ nữ trẻ con, cuộc sống hàng ngày cũng túng thiếu.
Những võ lâm cao thủ ở đây thậm chí đều đã đi làm xiếc ảo thuật kiếm tiền, bởi vì Hoàng Phủ Cẩn không cho bọn họ đi lại trên giang hồ làm sát thủ.
Hơn nữa con đường tìm kiếm tin tức cùng phép tắc trong làm ăn buôn bán, hắn cảm thấy rất phiêu lưu, cho nên, cũng không cẩn thận để ý xử lý.
Nay Tô Mạt tiếp nhận rồi, nàng cảm thấy hắn quả thực là phung phí của trời a.
Thái Bình các chính là một bí mật tổ chức có cơ chế vận hành cực kì hoàn thiện, bọn họ chủ yếu phụ trách thu thập tình báo, huấn luyện bí mật sát thủ…, thâm nhập vào các ngành các nghề, thậm chí là lan sang cả các nước láng giềng.( đương nhiên hoàng đế hiện tại, nước láng giềng khác, đương nhiên cũng có khả năng có tổ chức bí mật như kiểu này.)
Bọn họ có thể phát động nhân lực tối đa, lợi dụng hết khả năng điều kiện có thể lợi dụng được để hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, bọn họ phương thức ám hiệu liên lạc đều rất hoàn thiện, thậm chí những nhân vật trọng yếu đều là liên hệ một tuyến.
Vừa nghe xong tình hình của Thái Bình các, Tô Mạt lập tức cảm thấy có thể làm ra thành tích lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc