Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 283

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn cõng Tô Mạt dừng ở trong viện, chính ốc môn lập tức mở, hắn lắc mình nhẹ nhàng đi vào.
Trong phòng không có nhiên đăng, trong bóng đêm có người cung kính nói:“Thiếu gia đến đây!”
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, người nọ lập tức đóng cửa lại, sau đó nhấc lên một vật, trong phòng lập tức sáng lên hào quang.
Tô Mạt quay đầu nhìn nhìn, bọn họ cũng không tệ a, biết đem cửa sổ ở phòng đều dùng tấm ván gỗ khác đóng đinh lại, bên ngoài một tia ánh sáng cũng không lọt được vô.
Tầm mắt của nàng bị luồng sáng gì đó bên kia hấp dẫn, dĩ nhiên là khối thạch huỳnh quang thiên nhiên, hơn nữa không cần dựa vào hấp thu ánh mặt trời, chính mình có thể dựa vào nguyên tố bên trong tác dụng lẫn nhau mà sáng lên.
Ở thời đại này, xem như viên dạ minh châu vô giá.
Mấu chốt nhất là nó chỉ bằng nắm đấm tay của nàng.
Hắc y nhân kia trên mặt không có biểu tình, phỏng chừng là đeo mặt nạ, hắn nhìn Tô Mạt nhìn chằm chằm hạt châu, kia ánh mắt đen bóng rất là tò mò.
Vội lập tức đem hạt châu đưa qua,“Đây là dạ minh châu chúng ta ςướק được từ Lạc Nguyệt quốc, tên là Băng Nguyệt, tiểu thư thích, liền cầm chơi đi.”
Tô Mạt nhấp mím môi, có chút ngượng ngùng, nhưng thật ra giống tiểu hài tử bốn năm tuổi muốn lại ngượng ngùng vậy.
Đều có một câu, mẹ nói không thể lấy đồ của người lạ.
Thời điểm đó là muốn lấy nhất.
Kỳ thật Tô Mạt là muốn nghiên cứu một chút, làm một loạt huỳnh quang thạch nhân tạo hoặc là gậy ánh huỳnh quang.
Như vậy ban đêm làm nhiệm vụ, không cần đốt lửa, nhất là trong ban đêm mưa to tuyết lớn mưa như trút nước, tối như mực, đèn cũng khó đốt.
Nàng vươn ra ngón tay trắng dài, do dự một chút.
Hoàng Phủ Cẩn bộ mặt vẫn luôn căng thẳng bỗng chốc bật cười,“Như thế nào không lấy?”
Tô Mạt nhấp mím môi, muốn nói kinh điển câu kia, lại làm cái mặt quỷ, bay nhanh đem đại hạt châu ôm vào trong lòng.
Ánh sáng chôn vùi trong lòng nàng, trong phòng ánh sáng lại tối lại.
Hắc y nhân kia đi đến góc tường, giống như khởi động cơ quan nơi nào đó, truyền đến thanh âm trát trát, rất nhanh lộ ra một cái cửa động vuông vức khoảng hai thước.
Tô Mạt lấy dạ minh châu ra chiếu, thấy một địa đạo, lập tức H**g phấn lên.
Từ nhỏ xem tivi điện ảnh tiểu thuyết, nàng liền rất hiếu kì với mặt ngoài thiết kế của địa đạo, có vài người quá lợi hại đi, tốc độ đại môn nha.
Còn có người luôn ở nhà hoặc là ở nơi bất kì nào đó đào rất nhiều đường hầm, mật thất...
Đó là những công cụ cần phải có của kế hoạch mưu phản, gây rối loạn, cất giấu báu vật, bạo động vũ trang…vv .
Nàng H**g phấn kéo áo Hoàng Phủ Cẩn,“Tĩnh điện hạ, mau !”
Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi cong lên, trong vòng một ngày, tâm tình của hắn thay đổi rất nhanh, mấy hồi nổi giận, mấy hồi bình ổn ......
Hiện tại, rốt cục đã bình tĩnh lại nhiều.
Mạt nhi của hắn, luôn có bản lĩnh như vậy, khiến cho hắn từ trong cơn hoảng hốt sợ sệt bình phục trở lại, từ trong cơn nổi giận kinh thiên cũng từ từ bình yên trở lại.
Nàng giống như dòng dòng chảy từng giọt từng giọt, mà lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ.
Hắn cõng nàng bay qua rồi đáp xuống đất, bên trong tuy rằng ánh sáng ảm đạm, nhưng cũng thấy rõ.
Đó là một thông đạo rộng khoảng ba thước, hai bên dùng tường dùng đá lát lên.
Trên vách tường được lát rất bằng phẳng vuông vắn, cách một khoảng cách nhất định đều có treo một ngọn đèn áp tường, bên trong đều đặt một viên dạ minh châu.
Tuy rằng không lớn, nhưng cũng có thể đủ ánh sáng để người ta nhìn rõ sự vật.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn cõng nàng trên lưng, thậm chí lo lắng nàng bị sợ hãi, còn nói vài câu an ủi.
Tô Mạt hì hì cười rộ lên, trong địa đạo lập tức có tiếng vọng lại.
Tô Mạt bèn giả bộ tiếng quỷ kêu, tiếng gào khóc, Hoàng Phủ Cẩn rất bất đắc dĩ, nàng chính là như vậy, có đôi khi tính rất trẻ con.
Nhưng hắn thích, yêu từng dáng điệu vẻ mặt của nàng, đứng đắn, nghịch ngợm , thâm trầm ......
Tô Mạt quay đầu, sợ tới mức hét lên một tiếng.
Hoàng Phủ Cẩn xoay nàng lại thay đổi tư thế ôm nàng vào trong ***, cảnh cáo nói:“Lưu Niên, không được hù dọa tiểu thư!”
Hắc y nhân đi theo phía sau kia cười hắc hắc, gỡ xuống mặt nạ quỷ, hướng Tô Mạt nói:“Tiểu thư, tiểu nhân chọc ngài chơi thôi!”
Hắc hắc, đây chính là cơ hội tốt, A Lí bọn họ đều nói tiểu thư thần thông quảng đại.
Kết quả, lần đầu tiên bị hắn dọa.
Có thể đem ra khoe rất lâu a, hắn đắc ý nhướng mi.
Tô Mạt ló đầu qua vai Hoàng Phủ Cẩn nhìn Lưu Niên liếc mắt một cái, hừ một tiếng,“Ngươi lớn hay Lưu Vân Lưu Hỏa lớn?”
Thoạt nhìn là gương mặt hài tử, không phải đặc biệt anh tuấn, nhưng cũng khá đáng yêu.
Lưu Niên lại đem chiếc mặt nạ lúc ban đầu ra đeo lên, cười nói:“Tiểu thư đoán xem.”
Tô Mạt quyệt miệng,“Đoán cái đại đầu quỷ ngươi a, ta kêu Diệp lão nhân đánh ௱o^ЛƓ ngươi!”
Lưu Niên vừa nghe tên Diệp lão nhân, lập tức lễ độ cung kính.
Cho hắn mượn một trăm hai mươi cái lá gan, cũng không dám bất kính với sư tổ a!
Hắn ngoan ngoãn bĩu môi, đáp:“Hồi tiểu thư, Lưu Vân lớn nhất, ta nhỏ nhất.”
Tô Mạt đắc ý hướng hắn làm động tác chun mũi, bộ dáng trẻ con, đừng tưởng rằng lợi hại mà dám xem thường nàng.
Nếu không về sau nàng đi theo Hoàng Phủ Cẩn, đám nam nhân bay tới bay lui này, võ công lợi hại này không đem nàng để vào mắt, chẳng phải là rất mất mặt sao.
Nàng đã hơi đoán được Hoàng Phủ Cẩn muốn dẫn nàng đến làm cái gì, chính là không nghĩ tới động tác hắn nhanh như vậy, rõ ràng vừa mới dứt lời, liền lập tức mang nàng đến đây.
Hắn lượn đi lượn lại kinh thành hơn nửa vòng, nếu không phải nàng lợi hại, cơ hồ sẽ không biết đây là đâu.
Chỉ sợ có càng nhiều người giám thị theo dõi hắn hơn nữa, cũng sẽ bị hắn cắt đuôi.
Đoạn giữa rẽ vài đường ngoặt, tuy rằng thời gian không ngắn, xuống đất tựa hồ cũng sâu, nhưng Tô Mạt cũng không có cảm giác khó thở.
Âm thầm bội phục người làm ra địa đạo này, chỉ sợ chính là cao thủ thiết kế cơ quan địa đạo.
Xuyên qua vài cánh cửa cơ quan, cuối cùng đi vào một chỗ, Hoàng Phủ Cẩn nhắc nhở nói:“Lên tới rồi.”
Hắn ôm nàng nhẹ nhàng nhảy lên, phi thân bay lên, địa đạo vốn yên tĩnh vô cùng vô cùng, đột nhiên trong lúc đó, chung quanh một mảnh ồn ào, ngọn đèn sáng trưng.
Nương theo thế hắn bay vọt lên, Tô Mạt phát hiện thấy một tòa Câu Lan viện, bên trong có một vũ đài lớn, đang giữa đêm khuya như vậy, thế nhưng còn có người đang tập luyện ở trên đó.
Thanh lâu, kịch viện......
Quả nhiên là nơi giấu người tốt nhất.
Tô Mạt mỉm cười, điểm này rất giống với những gì nàng từng nhìn qua nha.
Phía sau Lưu Niên vỗ tay phát ra tiếng, thanh thúy, rất nhanh, trong một tòa viện nhỏ xuất hiện vài người đi ra nghênh đón, đồng loạt quỳ gối xuống, hành lễ.
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Miễn lễ, vào trong rồi nói.”
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào tiểu viện.
Tiểu viện nằm ở chỗ sâu trong đại viện, hơn nữa còn có những người đang luyện kịch che giấu, cho nên dù là la to gào thét lên cũng không ai nghe thấy.
Tô Mạt hiện nay ở tại Quốc Công phủ, đương nhiên không quá hiểu tình hình phía bên dưới.
Bất quá dựa vào sự thông minh và hiểu biết của nàng đối với phong tục tập quán của Đại Chu mà nói, lập tức phán đoán đây là Thành Nam khu bình dân, thậm chí hẳn là nơi của những người có tầng lớp thấp kém sinh sống.
Nơi này toàn là người hát hí khúc, xiếc ảo thuật, thanh lâu cư trú, khác hoàn toàn với nơi bọn nàng sống.
Dựa theo yêu cầu triều đình, vì dễ dàng cho việc quản lý, chỗ ở của bọn họ không có phạm vi phường thị phân chia, toàn bộ khu đều bị cách ly.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc