Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 279

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt trầm ngâm không nói.
Tô Hinh Nhi vội hỏi:“Ta không có đáp ứng tỷ ấy, nhưng là cũng không có cự tuyệt, ta nghĩ ta nếu không nói rõ, cố gắng cũng có thể nghe được tin tức gì đó ở bên nhị tỷ.”
Tô Mạt cảm khái không thôi, Tô Hinh Nhi cũng học được kế phản gián, thật sự là...... Năm tháng làm cho người ta trưởng thành.
Nàng cười nói:“Ta biết rồi. Không ngại đâu, tỷ ngày mai đi Hương lâu, thương lượng cùng Hình chưởng quầy, hắn để tỷ nói cái gì, tỷ sẽ nói cái đó. Nhưng là phải chú ý, không cần cố ý hỏi thăm chuyện tình hoàng quý phi bên kia. Cũng đừng lại tiến cung nữa.”
Nhị tiểu thư có thể đi vào cung, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, hoàng có chủ ý gì, người khác cũng không biết.
Nghe nói còn có Tống gia tứ tiểu thư, cũng ở chỗ hoàng quý phi.
Hoàng quý phi còn chuyên môn phái cô cô trong cung biết lễ nghi dạy các nàng.
Cụ thể là vì cái gì, mọi người cũng đều đoán không ra, cho nên chỉ có thể yên lặng xem xét.
Tô Hinh Nhi gật đầu, nàng hiện tại một chút cũng không muốn tiến cung.
Ở Hương lâu rất tốt, mọi người đều tôn trọng nàng, đối với nàng cũng tốt, tuyệt đối không xem thường nàng.
Nàng biết đây là nể mặt Tô Mạt.
Nàng cũng cảm kích, cảm thấy cuộc sống thật phong phú.
Tô Mạt lại an ủi nàng trong chốc lát, sau đó kêu nha đầu của nàng bồi nàng trở về nghỉ tạm.
Tô Hinh Nhi đi rồi, đại tiểu thư sau cách vách đi ra, sắc mặt hờn giận nói:“Nhị muội thật sự cứ nghĩ chính mình đã đậu trên cành cây biến thành phượng hoàng ? Nàng ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hoàng quý phi bất quá chỉ lợi dụng muội ấy mà thôi.”
Hoàng quý phi kia, nàng tiếp xúc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại khiến người ta không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Tuy rằng cười thực hiền hoà, lại khiến cho người ta luôn có loại cảm giác âm trầm thâm sâu.
Nàng ta lúc cười với mình, có thể giống như mũi kim châm đâm vào tận sâu trong tim.
Đại tiểu thư không hiểu chính trị, cũng không muốn động tới, lại càng không quan tâm thế cục triều đình.
Nhưng là bởi vì thân sống ở trên đầu sóng ngọn gió, vẫn là có một chút mẫn cảm như vậy.
Tô Mạt mỉm cười,“Nhân các hữu chí ( Ai có chí ấy). Ác giả ác báo. Chúng ta hiện tại mặc kệ nàng ta, nàng ta cũng chưa đi quá giới hạn.”
Hơn nữa hoàng quý phi cũng không dám làm cho nàng ấy quá giới hạn, dù sao cũng muốn tẩy rửa khỏi nỗi hiềm nghi.
Nếu lão phu nhân không có đưa ra ý kiến với hoàng quý phi, vậy tự nhiên là không ngại.
Đại tiểu thư nói:“Tóm lại không thể để muội ấy muốn làm gì thì làm, kết hợp với người ngoài bôi nhọ Tô gia chúng ta.”
Tô Mạt nắm cả đầu vai của nàng,“Tỷ tỷ, hiện tại chủ yếu không ở trên người nhị tỷ, mà là hoàng quý phi.”
Đại tiểu thư gật gật đầu,“Ta nghĩ cũng đúng, mà nếu quả thật nhị muội không đi vội vàng nịnh bợ, cũng sẽ không như thế. Chỉ hy vọng muội ấy nhớ kỹ chính mình vẫn là nữ nhi Tô gia, không nên quá phận là tốt rồi.”
Tô Mạt cười nói:“Chúng ta không nói tỷ ấy nữa.”
Đại tiểu thư cũng cười đứng lên, xem xét Tô Mạt liếc một cái,“Vậy nói chuyện của muội đi. Tiểu muội của chúng ta phải lập gia đình rồi a!”
Tô Mạt hai má đỏ bừng, vươn tay nhéo đại tiểu thư,“Giỏi a, ngươi làm tỷ tỷ không có bộ dáng đứng đắn, xem ta thu thập ngươi !”
Đại tiểu thư cười khanh khách, bị Tô Mạt đuổi chạy khắp phòng.
Càn Thanh cung, trong phòng đốt một chậu than lớn, lửa cháy hừng hực, mùi hương khí của Long Tiên Hương xộc vào từng cái ngóc ngách, quanh quẩn ở chóp mũi.
Hoàng đế ngồi ở trước ngự án, ngắm liếc mắt người quỳ gối Hoàng Phủ Cẩn, từ lúc tiến vào thỉnh an đến bây giờ đã quỳ mất hai canh giờ.
Người bình thường, quỳ nửa canh giờ tính tình kia đã không chịu được nữa.
Mà hắn, hoàng đế không xác định, phỏng chừng phải quỳ một ngày.
Hoàng đế không nói lời nào, Hoàng Phủ Cẩn cũng không hé răng, sau khi hành lễ quân thần xong, hoàng đế cũng không kêu hắn đứng lên.
Hắn cũng chỉ có thể duy trì cái tư thế kia, lưng hắn rất thẳng tắp, biểu tình lãnh ngạo mà châm chọc.
Hoàng đế luôn yên lặng xem tấu chương, rốt cục nâng tay, Lưu Ngọc lập tức đem tách trà ngự dụng có nắp đưa qua.
Hoàng đế cầm lên tách trà gạt gạt cái nắp uống miếng tà thơm, lập tức nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Cẩn đang quỳ ở dưới, thanh âm lạnh lùng thốt lên:“ Quá trình Mạc bắc đánh lén tấu chương đâu?”
Hoàng Phủ Cẩn nghe vậy, khóe môi xả ra một tia châm biếm,“Chẳng lẽ tả hữu tham tướng không có chuyện sẽ không cấp báo bệ hạ xem sao?”
Lấy trình độ giám thị của tả hữu tham tướng đối với hắn mà nói, hắn mỗi ngày rời giường, ngủ, nói chuyện với ai, ngồi nàh xí …vv, đều có ghi lại.
Chuyện trọng yếu như vậy, tả hữu tham tướng làm sao có thể không báo chứ?
Đúng rồi, phỏng chừng là tả hữu tham tướng không hiểu đánh giặc, hơn nữa lại càng không biết hắn ở Thương Bắc điều động hơn ba trăm người kia là như thế nào tiến hành tác chiến.
Cho nên, cho dù hội báo cũng chỉ có thể nói sơ lược.
Hoàng đế sắc mặt càng phát ra khó coi, hắn không thừa nhận cũng không được, Hoàng Phủ Cẩn trời sinh có thiên phú mang binh đánh giặc.
Không ai có thể có tài cán này.
Đây là một loại tài năng khiến cho người ta ghen tị.
Hoàng đế không phái kỵ binh tinh nhuệ trong Tây Sơn đại doanh cấp cho Hoàng Phủ Cẩn, cũng không có chọn lựa bộ hạ tùy tùng trước đây của hắn.
Ngược lại chỉ cho hắn từ chỗ Thương Bắc Thủ Bị nơi đó điều phối ba trăm người.
Cho dù là như thế, Hoàng Phủ Cẩn thế nhưng có thể lấy tình trạng thiếu binh lực, đánh lén Mạc Vân quốc chạy mấy xa mấy chục dặm, chia đều mỗi ngày bốn năm trận chiến dịch.
Hơn nữa căn cứ tả hữu tham tướng hội báo, Hoàng Phủ Cẩn cũng không có sử dụng sở hữu ba trăm người, đại bộ phận là làm hậu cần, chuyển vận cấp dưỡng, thậm chí là phô trương thanh thế.
Hắn rốt cuộc là làm thế nào đánh cho Mạc Vân quốc sợ sệt như vậy, cuối cùng là tổn thất năm ngàn kỵ binh, xám xịt rút khỏi níu Thiên Thu.
Hoàng đế rất muốn biết, nhưng Hoàng Phủ Cẩn căn bản một chữ đều lười nói, tư thế cũng tuyệt đối sẽ không nói.
Lúc này Hoàng Phủ Cẩn, chính là một thanh thần khí, tùy thân làm cho người ta sợ run rẩy.
Ai nắm giữ hắn, chẳng khác nào nắm giữ thiên quân vạn mã.
Mà mấu chốt nhất là, cái chuôi thần binh này, khi nào sẽ sở hữu được *** cùng trí tuệ của con người.
Nếu như vậy, giết chóc sẽ trở thành bàn đạp *** của hắn.
Hoàng đế biết cùng hắn tức giận, phẫn nộ, tranh cãi đều là vô dụng .
Hừ lạnh một tiếng, hoàng đế nói:“Trẫm phái ra tả hữu tham tướng là lệ thường, huống hồ cũng là suy nghĩ cho ngươi. Nếu không có bọn họ, tấu chương Thương Bắc nơi đó lén lút buộc tội ngưoi, cũng đủ để trẫm đau đầu .”
Hoàng Phủ Cẩn từ chối cho ý kiến hừ một tiếng,
Hoàng đế lại ném hơn mười phân tấu chương trên mặt đất,“Đây này… đó, chính ngươi xem đi. Ngươi muốn công đạo như thế nào cùng trẫm. Chẳng lẽ độc lập độc hành, chẳng lẽ cũng để người bên cạnh ngươi chịu khổ nạn cùng hả?”
Hoàng Phủ Cẩn nhặt lên một phần tấu chương, nội dung như sở liệu, hơn phân nửa là buộc tội hắn thân là quận vương, không biết kiềm chế hành vi, bại hoại đạo đức, có tổn hại mỹ tục.
Buộc tội hắn điều gì đều không sao cả, nhưng đám ngôn quan cũng thật dám nói, bọn họ trực tiếp nghi ngờ hoàng đế, vì sao muốn đưa một trọng thần chi nữ tiến cung.
Xin hỏi Tô thị nữ lấy thân phận gì ở trong cung, như thế nào giải thích ngự tiền nữ hành tẩu.
Như thế nào định vị tổng quản ngự thư phòng.
Nữ tử không thể thảo luận chính sự, đây là tiền triều thái tổ định ra thiết lập ra quy củ, chế độ pháp lệnh của triều đại này nghiêm túc tuân theo tiền triều.
Như vậy, bọn họ chất vấn hoàng đế, Tô thị nữ tồn tại lý do là gì.
Nếu Tô thị nữ là tú nữ hậu cung của bệ hạ, vậy nên giữ gìn bổn phận chốn hậu cung, mà không phải cùng hoàng tử thúc ngựa đi chơi, tổn hại quốc thể.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc