Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 278

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ngăn không được nam nhân khác ngấp nghé Mạt nhi của hắn, biện pháp tốt nhất chính là định ra danh phận, để Mạt nhi trở thành vương phi tương lai của hắn.
Lấy tính tình Lâm Giang vương mà đoán, nếu có thể dám cùng hoàng đế nháo loạn muốn Mạt nhi tự mình được làm chủ hôn nhân, vậy hiện tại việc đính hôn cũng không phải vấn đề.
Chỉ cần Mạc Vân quốc một ngày không ngừng uy hiếp, Hoàng Phủ Cẩn sẽ phi thường an toàn, hoàng đế chán ghét hắn, nhưng cũng muốn dùng đến hắn.
Nói thật, bà thật sự lo lắng, nay thiên tử tuy rằng tuổi không còn trẻ nữa, nhưng bảo dưỡng tốt, luôn thấy mình còn trẻ mà kiêu ngạo.
Trong cung tú nữ mười bốn mười năm tuổi chỗ nào cũng có, nghe nói trong cung bí sử, có vài người tú nữ mười bốn mười năm tuổi có bầu, được phong làm tần.
Hoàng đế để cho Mạt nhi tiến cung, rốt cuộc có tâm tư gì, ai có thể đoán được trăm phần trăm ý đồ?
Mạt nhi càng lúc càng lớn, giống Cố di nương cực kỳ ở nét khí chất thanh thuần thoát tục lại xinh đẹp vô cùng, mâu thuẫn là sự hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ.
Nam nhân háo sắc, làm sao có thể ngăn cản được?
Cho dù bà nghĩ hoàng đế xấu xa hơn, hắn lưu Mạt nhi tại bên người, khả năng không có ý tưởng này.
Nhưng cũng không thể phủ nhận là đối với Tô gia đối với Hoàng Phủ Cẩn là một sự áp chế vô hình.
Hiện tại xem ra là sủng ái Mạt nhi, đến thời khắc tất yếu, liền có khả năng sẽ trở thành một lợi thế, nắm trong tay Tô gia cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Lại hoặc là......
Lão phu nhân lắc đầu, khẳng định là chính mình suy nghĩ quá nhiều, không nên là tình huống như vậy.
Nàng cười nói:“Không cần lo lắng, mọi thứ, ngươi cứ coi như cái gì cũng không biết. Sáng mai khẳng định hắn sẽ đến tiếp Mạt nhi đi tới phủ chơi, hết thảy có nương, ngươi cũng không cần quan tâm, đi bận bịu chuyện của ngươi đi.”
Tô Nhân Vũ đáp ứng đứng dậy cáo lui.
Lão phu nhân nhớ tới cái gì,“Đúng rồi, ta nghe Xuân Thủy nói Hỉ Thước có tin vui đúng không ?”
Tô Nhân Vũ gật đầu,“Có một tháng rồi.”
Lão phu nhân cười nói:“Cái này còn được. Ngươi nha, so với thiên gia còn trẻ hơn, cũng nên gia tăng cho Tô gia thêm con thêm cháu đi thôi.”
Tô Nhân Vũ hướng đến thâm trầm cũng biết xấu hổ đứng lên.
Lão phu nhân lại dặn dò nói:“Đối đãi với nàng ta tốt một chút, không được ủy khuất nha đầu đó. Cứ để nàng ta dưỡng thai ngồi yên trong phòng, đừng đi tới bên kia, không cần thỉnh an, mặt khác, các ngươi nơi đó lập thêm một phòng bếp nhỏ, muốn ăn chút gì cũng tiện hơn.”
Tô Nhân Vũ đối này việc này không để tâm, nhưng lão phu nhân phân phó, cũng liền đáp ứng .
Lão phu nhân kêu hắn đi, nàng lại phân phó Trương mụ mụ,“Đi tìm hai mụ mụ S*** d*** nhiều chuyên môn hầu hạ nàng ấy, lại nhiều bát bốn mụ mụ đi qua, nàng ấy nếu đi ra ngoài chỗ nào liền đi theo, có nửa điểm sai lầm, cứ hỏi tội mấy người đó. Lại lấy từ chỗ tiền tiêu hàng tháng của ta, mỗi tháng xuất ra hai lượng cho nàng ấy. Về sau để Từ ngự y hay chẩn đoán bệnh cho ta bắt mạch, mặt khác, mở khố phòng của ta, lấy mấy xấp tơ lụa tốt nhất dưa cho nàng ta làm xiêm y......”
Trong nhà đã lâu không thêm người, lão phu nhân thật là cao hứng, một hơi phân phó rất nhiều chuyện.
Trương mụ đều nhất nhất đáp ứng, lập tức đi phân phó người làm.
Lại nói Tô Mạt cùng đại tiểu thư, Tô Hinh Nhi vài người trở lại chính trong phòng mình, Tô Mạt sai người pha loại trà hoa do mình đặc chế.
Phương bắc rét lạnh, một năm bốn mùa, thời gian uống trà xanh cũng chỉ có mùa hạ.
Thời gian khác hơn phân nửa chính là uống hồng trà hun thành trà hoa .
Nhất là trời lạnh lúc ăn có vẻ dầu mỡ ngán ngấy, đặc biệt cần uống chút trà hoa để tiêu hóa, sau đó nói chuyện phiếm, một lúc mới ngủ.
Tô Mạt tự mình đem chén thủy tinh đưa cho Tô Hinh Nhi, hỏi:“Tam tỷ, ngươi không phải có chuyện muốn cùng ta?”
Đại tiểu thư nhìn nàng một cái,“Các ngươi nói, ta đi lục lọi thư phòng một chút.”
Tô Hinh Nhi vội nói không cần, không sợ người khác bên cạnh nghe cùng, chỉ là có chút không biết như thế nào mở miệng.
Nàng cổ vũ dũng khí, nói:“Lí mụ, nàng......”
Tô Mạt lập tức hiểu được, Lí mụ kia, nguyên bản là bà vú của Tô Hinh Nhi.
Nhưng là bởi vì xúi giục Tô Hinh Nhi cho nên bị phụ thân đánh cho một trận, sau lại bị đuổi về.
Tô Mạt vẫn nghe bọn nha đầu nói thầm, nhi tử của Lí mụ mụ hết ăn lại nằm, suốt ngày bài bạc, không làm việc đàng hoàng .
Lí mụ mụ lúc ở Tô gia tự cũng lấy từ chỗ Tô Hinh không ít tiền đi, cung cấp cho con trai, cưới con dâu.
Nào biết đâu rằng người con dâu kia cùng con là chung một dạng người, hai người đó dày vò Lí mụ mụ.
Hiện nay cuộc sống trải qua vất vả, Lí mụ mụ ở nhà trở thành lão nha đầu, còn phải hầu hạ con dâu.
Cơm không được ăn no.
Quá khổ không nói nổi, hiện tại bị bệnh, làm không được công việc, con trai con dâu ghét bỏ.
Hai người kia như bá vương ở trong thôn làng, không ai dám lời nói lời nào.
Lí mụ mụ thật vất vả mới sai người ta nghĩ biện pháp chuyển lời cho Tô Hinh Nhi.
Đến Tô phủ đệ chuyển lời là không dễ dàng gì, sau bọn họ mới nghĩ đi Hương lâu thử xem.
Đúng lúc mấy ngày nay Tô Hinh Nhi đi Hương lâu học tập hỗ trợ, mới biết.
Nàng biết lời này nói cùng phụ thân sẽ không có tác dụng, lão phu nhân nơi đó cũng không được.
Bởi vì lão phu nhân oán hận nhất loại hạ nhân không tuân thủ bổn phận này.
Lí mụ mụ như vậy, sẽ chỉ làm lão phu nhân càng không đoái hoài tới.
Cho nên nàng đã nghĩ đến xin Tô Mạt giúp đỡ.
Tô Mạt thông minh, có tiền, sẽ nghĩ biện pháp giúp Lí mụ mụ chút.
Tô Mạt ngắt lời nàng, cười nói:“Ngươi muốn đón Lí mụ mụ đến Hương lâu? Không thành vấn đề, nói với Hình chưởng quầy một tiếng, để hắn an bài người, ngày mai phải đi xe đón trở về. Cứ để nàng ấy an tâm mà ở lại đó, cũng không cần làm cái gì, lúc ngươi tới đó chỉ cần chăm nom chút là được, chiếu cố chiếu cố, một tháng dựa theo tiền tiêu hàng tháng vốn được là tám trăm tiền.”
Tô Hinh Nhi vội vàng không ngừng nói:“Không cần tiền. Chỉ cần ở là tốt rồi.”
Tô Mạt cười nói:“Như thế nào có thể không dùng tiền chứ?”
Lí mụ mụ ở tại nơi đó, dù sao cũng là một mạng người sống, sinh mệnh bắt đầu chịu uy hiếp, chỉ cần ấm no là tốt rồi.
Nhưng theo thời gian thay đổi, sinh mệnh uy hiếp không còn nữa, ở lâu, trên tay không có một hào, làm cái gì cũng đều bó tay bó chân.
Muốn mua nọc kẹo cũng không có thể.
Tô Mạt cũng không muốn cứu nhân, lại làm cho người ta có lúc oán giận, không bằng làm người tốt đến cùng.
Cho nàng ta tiền, nàng ta làm cai gì cũng thoải mái.
Chính yếu là Lí mụ mụ tuy rằng người không tốt, nhưng đối với Tô Hinh Nhi coi như là cực kỳ trung tâm, tuy rằng lúc trước một nửa là vì dỗ nàng đòi tiền muốn này nọ.
Nhưng nay với Tô Hinh Nhi mà nói, Lí mụ mụ coi như là một người thân nhân .
Tô Hinh Nhi có thể trở nên tốt hơn, Lí mụ mụ vì sao không thể chứ?
Tô Hinh Nhi lại một lần nữa cảm nhận được ngọt ngào khi cùng Tô Mạt làm tỷ muội tốt, không nghĩ tới tiểu muội dĩ nhiên lại khéo hiểu lòng người như vậy.
Nàng mắt rưng rưng lệ, cầm tay Tô Mạt, thiệt tình cảm kích:“Cám ơn muội.”
Tô Mạt cười nói:“Đây không cần phải cảm tạ. Chính là ngươi có việc phải nói cho ta nghe, không thể để day dứt mãi ở trong lòng.”
Tô Hinh Nhi nhấp mím môi, thấp giọng nói:“Ta còn có chuyện muốn nói cho ngươi. Ngươi phải đề phòng nhị tỷ.”
Tô Mạt a một tiếng, nghe nàng nói tiếp:“Nàng ấy sai người truyền tin cho ta đó, nói ở Hương lâu chú ý động tĩnh của ngươi, còn muốn chú ý Hương lâu bí mật làm cái gì. Để ta nếu có dịp thì báo với nàng......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc