Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 276

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lưu Vân cùng Lưu Hỏa vội cáo từ với Tô Mạt, cũng đánh ngựa đuổi theo.
Tô Việt hai má có chút hồng, trên người còn có mùi rượu, Tô Mạt kêu hắn đừng cưỡi ngựa, uống rượu vào sẽ bị đau đầu, nên cùng các nàng ngồi xe.
“Nhị ca, ngươi uống rượu ở nơi nào?” Tô Hinh Nhi hỏi.
Tô Việt sờ sờ đầu, nhìn Tô Mạt một cái,“Ngũ điện hạ. Hắn mời ta đi đàm Thị Mậu Tư, lưu ta lại dùng bữa, liền uống mấy chén.”
Thực tế là uống không ít chén, hắn không nghĩ tới ngũ điện hạ có thể uống nhiều như vậy.
Hơn ngũ điện hạ trước nay luôn ôn nhã nội liễm hội như vậy hào phóng uống rượu cùng hắn, có chút thụ sủng nhược kinh.
Tô Việt nhìn về phía Tô Mạt, tựa tiếu phi tiếu nói:“Tiểu muội, ngươi có phiền toái.”
Tô Mạt nhướng mày nói:“Ta ngày nào không có phiền toái chứ?”
Tô Việt cười hắc hắc, tiến đến trước mặt nàng,“Ngươi cùng Lâm Giang vương ngồi chung một ngựa, dắt ngựa đi rong ở trong kinh thành, hiện tại ai ai cũng biết .”
Tô Mạt liếc hắn,“Tin tức truyền rất nhanh a.”
Ai nói cổ đại thông tin không nhanh chóng? Bất kể là truyền thư tín bất tiện nhưng trình độ tám ở thế giới này với hiện đại là giống hệt nhau, tám lạng nửa cân.
Tô Việt nói:“Lão tổ mẫu cùng phụ thân cũng biết. Hơn nữa, phụ thân còn nói có vài người ngự sử thượng tấu buộc tội Lâm Giang vương. Hắn tiến cung đợt này, chỉ sợ sẽ có phiền toái.”
Điều này bọn họ sớm đã liệu được.
Nhưng Hoàng Phủ Cẩn muốn làm, nàng sẽ không ngăn cản hắn.
Hắn cũng không làm khác người, bất quá là cùng nàng cưỡi ngựa ra ngoại thành một chuyến, nàng lại khuyên hắn trở lại.
Bản thân không qua đêm đã đi diện thánh giá tức thì, rất nhiều quan chức đợt này vào kinh trước tiên đều đi thăm phủ đệ ân sư trước.
Mà hơn phân nửa chính là tả phủ đệ hữu tướng.
Cho nên nàng cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn hẳn là không xảy ra chuyện lớn gì.
Về phần ngự sử buộc tội hắn làm đồi bại mỹ tục, điểm ấy liền buồn cười, nếu điểm ấy có thể buộc tội Hoàng Phủ Cẩn, vậy đủ để Nhạc Thiểu Sâm bị biếm xuống làm thứ dân.
Cho nên nàng mới không lo lắng.
Sự bình tĩnh cùng thản nhiên của nàng, đều là dựa trên cơ sở là sự tự tin cùng làm chủ tình huống của nàng, cũng không phải không có căn cứ mà mù quáng lạc quan.
Tô Việt thấy nàng thế nhưng không chút nào lo lắng, lại nghĩ đến những những biểu hiện trước đây của tiểu muội, cảm thấy hẳn là không có phải lo lắng .
Nhưng thật ra Tô Hinh Nhi nóng nảy,“Nếu như vậy, vậy bệ hạ chẳng phải là sẽ trách cứ Lâm Giang vương, cũng sẽ chất vấn ngũ muội ?”
Tô Mạt hướng nàng cười,“Tam tỷ, không cần sốt ruột.”
Bọn họ một lèo trở lại Tô phủ, ngày mùa xuân dài hơn, bọn họ về nhà trời vẫn còn chưa tối.
Thay đổi cỗ kiệu đi thẳng tới chỗ lão phu nhân, đại tiểu thư, vài nha hoàn Hoàng Oanh đã chờ ở nơi đó .
“Mạt nhi, ngươi như thế nào mới trở về, chúng ta đều nôn nóng muốn ૮ɦếƭ a.”
Đại tiểu thư giữ chặt tay Tô Mạt một hồi, lại hàn huyên vài câu cùng Tô Việt , Tô Hinh Nhi, sau đó cùng nhau đi vào phòng lão phu nhân.
Tô Mạt kéo tay đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta sai rồi. Ta nên sai người ta trở về nói một tiếng .”
Vốn cảm thấy muốn đi, không cần phái người về nhà, nào biết đâu rằng nhất thời tâm huyết dâng trào, sẽ dạy người ta học con số .
Lại muốn đi, lại gặp được chuyện Vạn tiên sinh từ chức.
Cho nên lập tức mới kéo ra đến giờ.
Còn koi kịp đi thăm Diệp công công nữa.
Mấy người bước nhanh vào thượng phòng lão phu nhân, Tô Mạt tiến lên dập đầu, lão phu nhân lập tức kêu Xuân Thủy nâng nàng dậy.
Tô Mạt lại cấp Tô Nhân Vũ thỉnh an, nhìn thoáng qua Vương phu nhân, chỉ chào phu nhân một tiếng, cũng không kêu mẫu thân .
Vương phu nhân cũng chỉ có thể tức giận, nhưng hôm nay bởi vì có sự tình, cho nên nàng ta vẫn mặt tươi như hoa.
“Ngũ nha đầu, ngươi cũng quá kỳ cục. Ngươi chung quy vẫn là nữ nhi Tô gia, còn chưa lập gia đình, rêu rao khắp nơi như vậy, còn ra thể thống gì?”
Tô Mạt không nói chuyện, chuyện này ở thời đại này, mình là sai, mặc dù ở trên đường cái nàng cái gì cũng không có làm, bất quá là theo Hoàng Phủ Cẩn ngồi chung một con ngựa.
Nhưng đối với đạo đức của thời đại này mà nói, vẫn là không thể chấp nhận được.
Nàng không tất yếu phải đem những thứ trong sách trung học ra học tập cái loại dũng cảm phản kháng loại phong kiến lễ giáo Gi*t người này, dùng cả sinh mệnh theo đuổi tình yêu hồn nhiên trong sáng.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hơn nữa phải xem xét thời thế.
Cái này không phải thỏa hiệp cùng Vương phu nhân, mà là làm cho cuộc sống chính mình sống thoải mái chút.
Hoàng Phủ Cẩn muốn phát tiết sự phẫn nộ của hắn, biểu đạt thâm tình của hắn, miệt thị quy củ này.
Vậy nàng đương nhiên là vui sướng hài lòng phối hợp .
Nhưng làm việc gì cũng có cái giá của nó.
Hiện tại đến đây, bị người ta châm chọc miệt thị, thậm chí có khả năng bị xử phạt, đó chính là cái giá phải trả.
Cho dù là hoàng đế cũng không thể muốn gì được nấy, không ai có thể muốn làm gì thì làm.
Tô Mạt tôn trọng là lão phu nhân cùng phụ thân, dù sao nàng là nữ nhi Tô gia.
Nay bị người ta buộc tội , châm chọc, như vậy ảnh hưởng đến danh dự Tô gia.
Lão phu nhân muốn trừng phạt nàng, nàng liền thành thật tiếp nhận, tuyệt đối không phản bác.
Vương phu nhân thấy nàng không dám phản bác chính mình, lại rất đắc ý, hừ một tiếng, còn muốn nói cái gì, đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Lâm Giang vương như thế, Mạt nhi lại không lay chuyển được. Lỗi này vốn không thể trách Mạt nhi. Chẳng lẽ muội ấy còn dám phản kháng quận vương sao?”
Vương phu nhân thấy đại tiểu thư vì Tô Mạt chống đối mình, nhất thời rất là tức giận.
Vừa muốn phát tác, Tô Nhân Vũ lạnh lùng liếc nàng một cái, Vương phu nhân nhất thời nghẹn họng.
Tô Nhân Vũ nhìn Tô Mạt một cái, giả bộ tức giận,“Mạt nhi, ngươi phạm sai lầm rồi, phụ thân là sẽ không bao che cho ngươi. Tự mình đi thỉnh tội cùng lão tổ mẫu mau.”
Tô Mạt đi đến quỳ gối trước tháp của lão phu nhân, ngửa đầu nhìn bà,“Lão tổ mẫu, Mạt nhi biết sai, cũng nhận sai, thỉnh lão tổ mẫu trách phạt.”
Lão phu nhân lại nở nụ cười, đưa thủ đem nàng kéo đến,“ Mạt nhi của ta có cái gì sai nào? Mạt nhi của ta sai là sai ở chỗ quá thông minh, quá xinhd đẹp, rất có năng lực.”
Tô Mạt mặt đỏ, vùi đầu vào trong lòng bà,“Lão tổ mẫu, ngài giễu cợt ta.”
Lão phu nhân vuốt đầu nàng nói:“Lão tổ mẫu là khen tôn nữ của mình, ai dám nói ta cháu gái không tốt. Bất quá, Mạt nhi quả thật lớn rồi, qua hai năm nữa cũng cần đàm hôn luận gả rồi.”
Nhất thời hai má Tô Mạt như cánh hoa hồng bị gió xuân trêu đùa đùa thúc giục mau nở rộ, hồng đến bên tai, làm nũng nói:“Lão tổ mẫu --”
Ngũ tiểu thư ngày thường ổn trọng, là rất ít khi làm nũng, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp khiến người khác yêu thích, lại thật là trầm ổn, nay thế nhưng cũng biết làm nũng như vậy, ngay cả bọn nha đầu đều cười, nhìn bộ dáng đáng yêu của ngũ tiểu thư, đều nhịn không được chọc ghẹo vài câu.
Vương phu nhân thấy lão phu nhân chẳng những không trách cứ Tô Mạt, thế nhưng còn chiều theo nàng, quả thực tức ૮ɦếƭ mất thôi.
Tô Việt cùng đại tiểu thư nhìn nhau cười, nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ý tứ của ngài, là trước tiên muốn để tiểu muội cùng Lâm Giang vương đính hôn sao?”
Vương phu nhân tức giận đến bỗng nhiên đứng lên,“Tuyệt đối không được!”
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng,“Mẫu thân còn chưa lên tiếng, ngươi gấp cái gì.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc