Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 274

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Cho dù già đi, về sau Hương lâu cũng sẽ nuôi dưỡng bọn họ, cũng cho tử nữ của bọn họ có công việc ổn định, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Phòng thu chi là phòng trọng yếu của Hương lâu, nếu có tiên sinh phòng thu chi muốn từ chức, vậy thì lão bản như nàng đây phải kiểm điểm lại bản thân.
Có phải đã làm cái gì không đúng hay không, nếu không vì sao họ lại muốn từ chức chứ?
Tô Mạt bước nhanh hơn đi tới sân viện phòng thu chi, nhóm gã sai vặt thấy nàng đến, lập tức hướng vào trong bẩm báo:“Lão bản đã đến!”
Hình chưởng quầy cùng vài người vội đi ra nghênh đón.
Vạn lão mụ mụ sớm đã qua đời, Hình chưởng quầy giúp hắn tục huyền ở trong này, con trai cùng con dâu của hắn ở nhà trồng ruộng, tiểu tôn tử tôn nữ cùng tới đây làm việc.
Tiểu tôn tử của hắn đi đến Hoa Phố, tôn nữ cũng ở đây, đang khuyên nhủ hắn,“Gia gia, gia gia, nơi này tốt như vậy, ngài vì sao nhất định phải đi.”
Hình chưởng quầy thỉnh Tô Mạt đi vào, hắn cũng nói không được gì, chỉ nói Vạn tiên sinh quyết tâm phải đi.
Tô Mạt tiến lên thi lễ với Vạn tiên sinh, khiến hắn hoảng hốt vội đứng dậy đáp lễ, trong miệng hô hắn đáng ૮ɦếƭ.
Tô Mạt cười nói:“Vạn tiên sinh, có phải bị ủy khuất hay không, cứ nói ra cho mọi người nghe.”
Hình chưởng quầy nói:“Đúng a, lão Vạn, ngươi nói đi, kể cả là ta không đúng chỗ nào ngươi khiến ủy khuấ t, ngươi cũng cứ nói hết đi.”
Vạn tiên sinh dùng sức xua tay, nước mắt già nua rơi xuống,“Không phải, không phải đâu, làm sao chịu ủy khuất chứ. Một chút cũng chưa từng chịu ủy khuất, ta già rồi, càng ngày càng không còn dùng được. Trước đây ở nơi khác làm thu chi, con mắt bị hỏng hết rồi, hiện tại không nhìn thấy rõ. Lão bản cùng Hình chưởng quầy trả cho ta nhiều tiền công như vâyh, ăn uống đều có người hầu hạ, ta...... Trong lòng ta hổ thẹn a!”
Vài người ở phòng thu chi đều ưu tư.
Bởi vì lúc trước ở nơi khác làm việc nhiều năm nên đôi mắt từ từ sẽ bị mờ đi.
Ở nơi này của Tô Mạt còn đỡ, nàng an bài công tác hợp lý ng, mọi người chiếu cố cho nhau, còn có hỗ trợ.
Hơn nữa nàng không tiếc đốt đèn, cho dù là ban đêm tính sổ, cũng là đèn đuốc sáng trưng .
Ngày thường vấn đề ẩm thực cũng chú ý, ăn nhiều đồ bổ mắt.
Nhưng bọn họ đến đây làm cũng không còn trẻ nữa, hơn phân nửa đều hơn ba mươi, còn có người năm sáu mươi nữa.
Lúc trước ở cửa tiệm khác làm, năm này tháng nọ, ban đêm chỉ có một ngọn đèn, đôi mắt đều bị làm hỏng đi.
Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.
Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.
Nhất là Tô Mạt kêu bọn họ dùng con số mới để viết, ô vuông đó cũng nhỏ, dùng loại Pu't lông sói là được.
Vạn tiên sinh liền nhìn không rõ, lại cảm thấy chính mình không thể làm được, hàng tháng còn lấy nhiều tiền công như vậy, ăn không ở không, thực có lỗi với lão bản.
Dù sao nay con trai và con dâu ở nhà làm ruộng, cái ăn cái mặc trong nhà không lo, hơn nữa tiểu tôn tử tiểu tôn nữ của hắn đều có thể ở đây kiếm tiền, hắn cho dù về nhà nghỉ dưỡng, giúp đỡ trồng trọt, cũng không sao.
Nghe hắn nói, Tô Mạt nhẹ nhàng thở hắt ra, cười nói:“Thì ra là như vậy à. Các vị lão tiên sinh, các vị không cần lo lắng vô ích. Hiện tại người nhìn không rõ, trước tiên không cần ghi chép sổ sách, chỉ cần đối chiếu là được. Huống hồ chúng ta còn muốn tìm thêm nhiều người học nghề ghi sổ, các vị vẫn phải tận sức giúp đỡ nhiều, sao có thể từ chức rời đi chứ?.”
Cửa hàng muốn khuếch trương, muốn mở cửa hàng phụ, sẽ không ở nơi đó chiêu mộ chưởng quầy cùng phòng thu chi, cho dù là tiểu nhị đều là của hàng chính huấn luyện vài ba năm năm, sau đó từ từ điều đi làm.
Cửa hàng như vậy, mới có thể là mười mấy cửa hàng trong toàn quốc, đều giống như một, quy củ không sai lệch một chút nào.
Nếu không nói cho ra oai cái danh cửa hàng có nhiều chi nhánh, nhưng lại là chi nhánh so với cửa hàng chính kém rất nhiều, phục vụ tệ, mặt hàng kém, trừ bỏ mặt tiền cửa hàng kia thoạt nhìn có bộ dáng giống, thì thật sự không có chút giống nào hết.
Tô Mạt mỉm cười, vẫy một tiểu nhị, kêu hắn đi tìm nha đầu tên là Tú Quyên quản lý phòng của nàng đi lấy chìa khóa số 13 của kho.
Tiểu nhị kia lập tức đi, lúc trở về Hoàng Phủ Cẩn cũng thay đổi y bào xong xuôi.
Hắn mặc một thân trường bào nguyệt sắc dệt hoa văn Tuế hàn tam hữu, thân hình cao ngất rắn rỏi như trúc, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngày thường hắn ở trường hợp công khai là cực ít khi mặc cái loại sắc màu ấm áp cùng với loại màu sắc sạch sẽ như thế, không khỏi khiến mọi người có cảm giác mới mẻ, càng cảm thấy hắn có dáng dấp của tiên nhân.
Mọi người vội hành lễ cho hắn, thỉnh hắn nhập tọa.
Hoàng Phủ Cẩn tỏ ý mọi người không cần giữ lễ tiết, hắn im lặng ngồi ở một góc, lập tức có người thượng trà bánh cho hắn.
Tô Mạt tiếp nhận cái chìa khóa rồi nói với Hình chưởng quầy:“Hình chưởng quầy, năm trước nông trường đưa tới vài cái rương lớn, phiền ngài đi tới ngăn tủ số 3, đem cái hòm ở bên ngoài có viết số 8 đem tới đây.”
Hình chưởng quầy lập tức dẫn người đi.
Vạn tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, không phải đang nói chuyện chính mình muốn từ chức sao? Như thế nào lại thành chuyện mở hòm chứ?
Hắn nghĩ đến Tô Mạt sẽ cấp cho hắn hậu lễ, cuống quít chối từ.
Tô Mạt cười nói:“Các vị lão tiên sinh đều an tâm đừng nóng nảy, ngồi đi. Hương lâu chúng ta đều là người một nhà. Các vị đối đãi tốt với ta, ta chẳng lẽ lại không biết sao.”
“Các vị ở phòng thu chi làm việc, tiết kiệm mọi thứ, không chịu lãng phí hé ngay cả một tờ giấy, nhất giọt mực, một chiếc Pu't. Chẳng lẽ chúng ta sẽ không biết sao. Chúng ta cũng thực cảm kích nhóm lão tiên sinh. Không nó chuyện không vui nữa, các vị làm quen nghề này rồi, trở về nhà, làm cái gì chứ? Lại xách không nổi nước, cày không được ruộng. Các vị lão tiên sinh như vậy, nhưng lại là báu vật của Hương lâu chúng ta a.”
Nói được vài câu, Hình chưởng quầy dẫn người người vội vàng trở về, đem một cái thùng gỗ lớp bên ngoài bọc đồng đặt lên quầy.
Mặt trên không có chìa khóa, là Tô Mạt tự mình phát minh ra khoá chìm, đầu gỗ bên trong dùng nam châm cùng bánh răng, ở đầu hộp dựa theo mật mã bấm vài cái, là có thể mở ra.
Mọi người đều tán thưởng ổ khóa này tinh xảo, lão bản này thật đúng là lợi hại, quả thực là thần nhân, mỗi một đồ vật dùng đều không tầm thường, khiến người ta kinh ngạc.
Mọi người đều đoán bên trong có cái gì, đều thập phần tò mò, nghĩ là Tô Mạt có khả năng tặng cho châu báu, hoặc là cái gì khác.
Nhưng lại cảm thấy Tô Mạt sẽ không tầm thường như vậy.
Bọn họ thật sự là tò mò muốn ૮ɦếƭ, gấp đến độ nhún chân, ló đầu, cố gắng nhìn, gấp đến độ hận không thể thay nàng mở ra.
Tô Mạt rốt cục đã mở được ra, bên trong lại là một loạt các hộp gỗ nhỏ xếp ngay ngắn, có lớn có nhỏ, có dài có ngắn, có dày có mỏng.
Chính là không biết bên trong đựng cái gì, chẳng lẽ là trang sức?
Có thể nhận ra những cái hộp nhỏ lại không tinh xảo bằng cái hộp lớn bên ngoài.
Tô Mạt cầm lên một cái hộp khoảng hơn nửa thước vuông vắn, mở ra, mọi người nhịn không được hít thở rồi thở ra, mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy là một......
Bọn họ trong lúc nhất thời hình dung không ra được, hẳn là hai cái bia kính mắt nhỏ, hai cái gọng bằng đồng, nhưng là...... hai miếng gương kia lại trong suốt giống như nước, không biết là thủy tinh hay là ngọc lưu ly mài thành
.
Trong suốt không có tạp chất như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua.
Cho dù lão chưởng quầy người có kiến thức rộng rãi nhất cũng nhận không ra đó là thứ gì.
Bên kia Hoàng Phủ Cẩn cũng rất hiếu kì, đi tới nhìn qua một cái, nay hắn đã quen với việc nàng tạo cho hắn hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Nàng tặng cho hắn cái ống kính Thiên Lý Nhãn mới làm cho người ta phải sợ hãi kinh than kìa, có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng địch nhân cách xa hai ba dặm, dùng với ám khí bọn họ tự cách tân, phối hợp với loại ống nhòm đó, chính là bách phát bách trúng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc