Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 273

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt lại sai người đem sổ sách do chính nàng tìm người khắc ấn chia cho bọn họ xem mẫu.
Mọi người nhìn thấy không giống giấy trắng như trước đây, hiện tại dùng các đường kẻ nhỏ xanh đỏ tím vàng ngăn cách, chia làm các ô vuông l,ớn nhỏ khác nhau.
Có người thử bắt tay trên thí nghiệm ghi sổ sách luôn phát hiện ở những chỗ ô vuông trống , phàm là con số đều có thể điền được.
Thủ Chính hai mươi chín tháng giêng năm thứ mười chín, là có thể điền hết theo thứ tự năm tháng ngày vào cùng một ô như 190129, như vậy chính bọn họ xem cũng hiểu.
Đồng thời sổ sách cũng chia ra làm phiếu xuất kho, phiếu nhập kho, phiếu bán hàng.
Tỷ như: Bán ra bí hương số 3 là ba lượng hai tiền, thu ngân là hai mươi ba lượng bạc bốn tiền.
Chỉ cần ở cột riêng điền vào số 3, cột thu ngân điền là 23.4 là được rồi.
Vấn đề số lẻ, Tô Mạt cũng chỉ là một chút, dùng thuật toán hệ thập phân như cũ, bọn họ lập tức liền thấm nhuần mọi thứ.
Căn bản không cần phiền toái.
Dù sao tri thức là giống nhau, tri thức cơ bản này bản thân của nó chính là kinh nghiệm trăm ngàn năm cuộc sống lưu truyền tới nay.
Có người không ngại cực khổ, không nề hà phiền toái nghiên cứu, sau đó trải qua thời rồi gian phát minh ra phương pháp đơn giản phổ thông hơn, để cho con người sử dụng.
Sự phức tạp trong quá trình phát minh, phương pháp sử dụng lại cực kì đơn giản.
Chỉ là về vấn đề thời gian để thuần thục mà thôi.
Số đếm này so với cách mọi người ra hiệu cho nhau bằng tay không sai biệt lắm, nếu không biết , tuyệt đối sẽ không rõ đối phương nói cái gì.
Hình chưởng quầy chờ Tô Mạt nói xong, cười nói:“Nhóm Lão tiên sinh cảm thấy như thế nào? Có phải hay không rất thuận tiện?”
Đều gật đầu, chỉ có một vị lão tiên sinh ở một bên gật đầu một bên lắc đầu, Tô Mạt cũng không quản hắn làm gì.
Hình chưởng quầy sẽ đi làm việc lại với lão tiên sinh đó.
Lúc này có người cười nói:“Lão bản dạy cho chúng ta bộ mật ngữ này, nhỏ bé nhưng lại rất lợi hại.”
Mọi người nhìn vào, nguyên vốn là những chữ ô ô vuông vuông, hiện tại biến thành một đường , tiết kiệm được chỗ viết, viết ra cũng đơn giản hơn.
Cái khác không dám nói, ghi chép sổ sách thì có bước cách tân rất lớn.
Vài vị lão tiên sinh lập tức xin lấy thêm bảng biểu mới, đồng loạt điền thử.
Tô Mạt liền cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tản bộ ở chủ viện, nghỉ ngơi một chút sẽ đi Lâm Giang Vương phủ.
Viện này là nàng cùng đại tiểu thư cùng ở, nay để không, chỉ có vài mụ mụ cùng nha đầu quản thu thập định kỳ quét dọn, thuận tiện thêu thùa may vá.
Hồ sen nước xanh biếc, những lớp băng của mùa xuân cũng tan rã hết, lộ ra những loại cỏ dưới nước đong đưa, lung lay sinh động cùng với sóng nước.
Bên cạnh hồ những bông hoa đón xuân nở rực rỡ, soi trên dòng nước xuân, đặc biệt kiều diễm.
Hoàng Phủ Cẩn hái xuống một chùm hoa, cài lên Pu'i tóc của nàng, càng làm nổi bật hơn mái tóc đen như mun, làn da mịn màng của nàng, khiến cho người ta kìm không được cảm giác muốn vuốt ve.
Ánh mắt hắn trầm xuống, vội vàng ngoảnh mặt đi.
Tô Mạt liền quấn quít lấy hắn kêu hắn kể phong tục tập quán ở phía bắc, cả chuyện bọn họ chấp hành nhiệm vụ nữa.
Hoàng Phủ Cẩn không giỏi kể chuyện, cho dù là trường hợp mạo hiểm vạn phần, sinh động tuyệt luân, cũng sẽ bị hắn dùng một câu đúc kết ra là kể xong.
Tô Mạt nghe được chưa đủ, bĩu môi, đôi mắt to đen bóng trừng hắn,“Ta không tin lại đơn giản như vậy.”
Như chuyện bọn bọ bị kẹt trong các vết nứt kẽ băng, bọn họ thừa dịp đêm đánh lén doanh trại địch, suốt đêm truy tung, từ trên vách núi leo lên......
Vân vân, công việc nhiều như vậy, mà từ miệng hắn nói ra chỉ có một câu, chán ngắt, cùng lắm thì đã nói ai trước ai sau, tuyệt đối không có một câu thổi phồng bầu không khí.
Tô Mạt đều tuyệt đối nhận định rằng nếu để hắn kể một câu truyện kinh dị, hắn đều có thể trực tiếp dùng một câu kết thúc nó.
Xem ra nhiệm vụ tạo ra một lão công hoàn mỹ, còn rất gán*** đường xa nha!
Nàng thả lỏng thân thể, tựa vào trên người hắn, lấy chân tùy ý đá những cục đá nhỏ bên cạnh ao, nghe thanh âm thùng thùng như nước, mỉm cười.
“Ngươi có biết, có một nơi có một bờ biển, con người có thể nổi lên trên mặt nước? Không thể chìm xuống dưới không.”
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng chưa từng nghe qua, nhưng nếu là nàng nói ra, hắn vô thức tiếp lời:“Nàng nói có, đương nhiên chính là có.”
Nàng rốt cuộc cũng chuyển đề tài, không kêu hắn kể chuyện xưa, cám ơn trời đất a.
Tô Mạt lại tâm huyết dâng trào,“Ngươi nâng ta dâyh, để ta sử dụng một chiêu đăng bình độ thủy.”
Hoàng Phủ Cẩn định ôm lấy nàng nhảy lên, Tô Mạt kéo kéo tay áo hắn,“Không phải ngươi, là ta.”
Nàng kêu hắn đứng ở bên ngoài lan can, bắt lấy nàng, sau đó để nàng mượn sức, đi ở trên mặt nước vài bước.
Hắn thật cẩn thận đỡ nàng, đắn tính toán lực nói rất, vừa có thể để cho nàng cảm nhận được cảm giác vô lực của đôi hài đạp trên mặt nước mềm mại, cũng sẽ không làm ướt đôi hài.
Tô Mạt vui vẻ khanh khách cười không dứt, đạp bước vũ trụ, bắt chước kiểu múa robot, lớn tiếng nói:“Trước kia ta ở trong sách, nhìn thấy có một người có thể phất phơ ở trên mặt nước, trên tay có thể cầm một cái vại lớn, bên trong đầy nước.”
Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Nếu là ta, lướt qua mặt nước đương nhiên có thể, nếu giống như nàng đi từng bước một trên nước là không thể được.”
Thời điểm không có điểm chịu lực, thì cần dựa vào chính là tốc độ.
Tốc độ cực nhanh, chỉ là hơi một chút chạm nhẹ vào mặt nước là có thể mượn lực.
Nếu là muốn đi lại ở trên mặt nước, đó trừ phi thật sự thành tiên rồi.
Tô Mạt oa một tiếng,“Ngươi rất lợi hại a. Kỳ thật hắn là giả. Hắn ở đáy nước hạ dựng lên cọc, cái chum nước đó là giả, bọc bên ngoài một lớp sắt, mặt khác, ngón tay mang một chiếc nhẫn kim cang, có thể......”
Nàng khoa tay múa chân một chút, lập tức mất cân bằng, thân mình lảo đảo ngã.
Hoàng Phủ Cẩn sợ tới mức phi thân dựng lên, chân ở bên cạnh ao khẽ đạp một cái, ôm nàng giống như chim yến lướt nước vèo một cái, từ bờ bên này bay qua bờ đối diện.
Ở giữa hắn xoay chuyển thân thể một cái, nàng ở trên hắn ở dưới, Tô Mạt liền cảm thấy chính mình như chim yến chao lượn trên không, ngay cả vạt áo cũng ướt đã bay qua bờ.
Tà áo bào của Hoàng Phủ Cẩn bãi lại mướt mất một mảng, Tô Mạt “ ai a” một tiếng, cười nói:“Thật sự là xin lỗi, mau lên lầu đi thay quần áo đi. Nơi này có không ít quần áo của ngươi đâu.”
Hắn lại lôi kéo tay nàng, đuôi mắt hơi khẽ cong lên, liếc nàng,“Muốn xin lỗi phải có thành ý, nàng theo ta lên giúp ta thay.”
Tô Mạt làm mặt quỷ,“Mơ đi!”
Tuy rằng nàng kỳ thật rất háo sắc, chẳng những háo sắc còn rất thích xem dáng người hoàn mỹ, nhưng......
Hiện tại thôi đừng nghĩ tới làm gì, dù sao thời điểm ở bên ngoài cũng đã có chút tùy tiện rồi.
Lúc này tiểu nhị bên người Hình chưởng quầy vội vàng chạy tới, thấy bọn họ nắm tay nhau coi như chuyện bình thường.
Hắn đi có chút gấp gáp, mau chóng thỉnh an rồi nói:“Lão bản, Hình chưởng quầy thỉnh ngài mau...... Đi qua...... giúp đỡ.”
Hỗ trợ cái gì mà thần bí như vậy?
Tô Mạt cười đẩy Hoàng Phủ Cẩn một phen,“Ngươi mau đi đi. Kêu bọn nha đầu tìm đồ cho ngươi. Ta đi xem có chuyện gì.”
Nàng vừa đi vừa hỏi tiểu nhị,“Có phải nhóm học lão tiên sinh có vấn đề gì hay không?”
Tiểu nhị vội la lên:“Không phải đâu, lão bản, là do Vạn tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức.”
Tô Mạt cả kinh,“Từ chức, vì sao? Chê lương ít sao?”
Tiểu nhị lắc đầu,“Tiểu nhân không biết đâu.”
Tô Mạt không nghĩ tới thế nhưng còn có người chủ động từ chức, vội bước nhanh chân hơn, đi tới ngoại viện phòng thu chi.
Nàng đã nói qua với Hình chưởng quầy, người đi theo nàng, đều là cả một nhà đi theo luôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc