Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 272

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hình chưởng quầy vui vẻ nói:“Tiết kiệm được thời gian, như vậy, chúng ta mỗi ngày sẽ không bị ứ đọng lại sổ sách, cũng không đến nỗi tất cả phòng thu chi cả ngày cứ bùm bùm chat chat tiếng gảy bàn tính.”
Dựa theo biện pháp cũ, ghi sổ vẫn dễ bị lỗi, lúc xác minh lại cũng phiền toái.
Cho dù là nhân viên vô cùng rành việc, cũng là chậm trễ thời gian.
Nay từ việc ghi sổ kiểm sổ liền tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hắn có thể nghĩ tiếp tục mở rộng môn quy, đem ‘Trân Lung các” của Tô Mạt kia cũng bắt đầu gầy dựng được rồi.
Có Trân Lung các cùng với các hương liệu trân quý, bên trong Hương lâu có một khối lượng lớn tiền bạc giao dịch, cũng sẽ không dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi.
Bởi vì dựa theo những ý tứ của Tô Mạt, nàng còn muốn đặt chân vào nghành nghề ngân hàng tư nhân.
Lý niệm của nàng là ở phạm vi cả nước khai thông mấy chục ngân hàng tư nhân, như vậy có thể thực hiện được việc chuyển đổi tiền bạc khắp nam bắc.
Đối với kinh thương, nộp thuế, điều động …đều có lợi.
Ví như nói, về sautiền thuế ở phía nam trực tiếp để ở ngân hàng tư nhân phía nam của nàng, chỉ cần đưa đã gửi tiền đi tổng bộ kinh thành, tổng bộ thẩm tra rõ ràng, là có thể trực tiếp lấy ngân lượng i ra đưa tới hộ bộ khố phòng.
Mà khách thương kinh thành, quan viên… nếu muốn gửi tiền về quê, cũng gửi tiền vào tổng bộ kinh thành, sau đó dựa vào các phiếu đó để rút tiền ở các nơi.
Nay các nơi trên Đại Chu đều có ngân hàng tư nhân, nhưng có vẻ phân tán, hơn nữa trọng yếu nhất là thực lực không đồng nhất, cạnh tranh lẫn nhau, phạm vi bao trùm cũng không đủ lớn. Rất nhiều địa phương đều không có ngân hàng tư nhân tại tỉnh.
Thậm chí dựa trên trình độ lớn mà nói, chỉ có một ít thành phố lớn mới có, cũng bất quá chỉ là phạm vi nhỏ thì thuận tiện hơn chút, hoặc là coi như một nơi có thể giữ tiền kiếm chút lời.
Hoặc là coi như khố phòng tư mật của chính mình, miễn cho đặt ở trong nhà bị người ta nhòm ngó, còn không tiện, dễ dàng bị ςướק.
Nhưng bởi vì mở ngân hàng tư nhân, cần một món tiền lớn, đồng thời cũng cần chữ tín, còn phải có thực lực, thậm chí còn cũng cần cả vũ lực.
Nếu không gặp phải đám lưu manh du côn quấy rối, vậy cũng phiền toái.
Cho nên nếu muốn thật sự xây dựng ngân hàng tư nhân môn quy như vậy, không thể thiếu sự tham dự của hoàng gia.
Thử nghĩ, nếu hoàng gia không tham dự, ai có thể thời thời khắc khắc điều động tuần thành vệ đội các nơi tùy thời ngăn cản đám du côn quấy rối đó?
Hình chưởng quầy cảm thấy lão bản của mình thiên thời địa lợi nhân hoà đều chiếm, là tuyệt đối có thể.
Trước mắt sẽ phải để dành nhiều vốn di động cho lão bản rồi.
Cuối năm trước, hắn đã sai người ta thăm dò xung quanh, nhất là địa khu Giang Nam, nhưng dò thám thật lâu, năm nay là có thể đi mở chi nhánh cửa hàng rồi.
Mở Hương lâu cùng Trân Lung các trước, từ từ mở các loại cửa hàng ở các nơi, chờ thời cơ thành thục, là có thể mở ngân hàng tư nhân.
Vốn Hình chưởng quầy cũng không có ý nghĩ lớn như vậy, mấu chốt là có Tô Mạt mách nước chống lưng cho hắn.
Chiếu sáng cho hắn hướng đi tổng thể, thật giống như một gốc cây đại thụ che trời, Tô Mạt thỉnh hắn đến để đem các nhành cây sáng tạo ra những kiểu dáng khác nhau.
Đương nhiên không giống với việc trồng cây khó khăn như vậy, chọn hạt giống, lựa nơi trồng, đánh giá các loại hoàn cảnh bên ngoài…..
Cho nên, hắn cực kỳ tận trung với Tô Mạt .
Còn có một việc xen giữa, lễ mừng năm mới Hình chưởng quầy áo gấm về nhà, thật vất vả lắm mới rút ra được vài ngày về nhà chơi, thuận tiện tiếp tục khai quật nhưng bồi dưỡng nhân tài tại quê hương, kết quả tên tam đệ hắn hết ăn lại nằm nói bóng nói gió ở bên ngoài xúi giục hắn ra riêng làm.
Bắt đầu từ số không so với làm cho người ta làm công cùng uy phong hơn.
Hơn nữa bọn họ cảm thấy Hương lâu đều là do hắn đang quản lý, ông chủ ngay cả mặt mũi cũng không muốn lộ, hắn cho dù không rời bỏ Hương lâu, như vậy ở bên ngoài tự mình mở một cửa hàng, cũng có thể.
Như vậy coi như sản nghiệp của mình.
Kết quả Hình chưởng quầy một người luôn luôn hòa khí phát tài, nho nhã ôn hòa phải nổi giận lôi đình, còn triệu tập các lão nhân gia tộc, công khai biểu lộ ai còn dám nói những loại vong ân phụ nghĩa này sẽ đem hắn từo gia tộc xoá tên đi, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Hắn tuy rằng không phải tộc trưởng, nhưng tộc trưởng cũng phải nhìn hắn sắc mặt hắn làm việc .
Dù sao nay hắn là người dẫn dắt toàn bộ gia tộc làm giàu phát triển.
Hắn đấm *** nói một câu,“Các ngươi đừng tưởng rằng là ta cho các ngươi những ngày yên ổn, không có ông chủ, rắm cũng không có.”
“Ta không phải không tự biết bản thân mình, các ngươi cũng không phải không biết trước đây ta như nào. Không phải không mở qua cửa hàng, nhưng kết quả như thế nào, các ngươi cũng biết. Lúc đó tình hình tăm tối sẽ quay lại......
“Các ngươi cũng sẽ không thành thật nghiêm túc coi ta là người thật sự. Ta có thể có ngày hôm nay, là vì có lão bản. Các ngươi có thể có hôm nay, cũng là bởi vì lão bàn. Đều nhớ thật kĩ cho ta, ai làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa, cũng đừng trách ta không khách khí .”
Chuyện này Tô Mạt chỉ nghe được loáng thoáng vài câu từ một tên tùy tùng của Hình chưởng quầy, nhưng cũng không rõ ràng lắm, bởi vì nàng căn bản không có phái người giám thị Hình chưởng quầy, rất tín nhiệm đối với hắn.
Nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, là nguyên tắc cơ bản của nàng.
Mà Hình chưởng quầy trước nay bản thân luôn lấy hòa khí phát tài làm mục đích, tuyệt đối sẽ không người dưới hắn nói hắn hung dữ, đương nhiên dặn dò không được nói vớig tiểu thư, miễn cho hắn thân xác già nua còn mắc cỡ.
Hình chưởng quầy nói với Tô Mạt:“Tiểu thư, không bằng cũng đi giảng cho nhóm lão tiên sinh một chút. Ngài giảng, tốt hơn so với ta.”
Tô Mạt bật cười, Hình chưởng quầy luôn như vậy, thực tế mọi chuyện đều là hắn làm, nhưng lại nhất định để chuyện lộ mặt nhường cho nàng làm.
Nàng nghĩ dù sao hắn cũng là người dạy bọn họ, nàng cũng bất quá phải đi qua đó một chuyến, liền theo hắn đi.
Đám người phòng thu chi đang cặm cụi múa Pu't ngừng lại công việc, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Hình chưởng quầy cười thở dài, nói:“Các vị tiên sinh vất vả quá vất vả quá, lão bản tới thăm mọi người đây, thuận tiện dạy cho mọi người một bộ mật ngữ đơn giản, mọi người sau khi học xong, vừa thuận tiện vừa rất nhanh, còn sẽ không bị người ta biết được.”
Vài lão tiên sinh nói:“Vậy thì tốt quá.”
Bọn họ mỗi ngày đều đâm đầu từ sáng đến tối đối chiếu sổ sách, mắt đều mờ đi.
Hơn nữa việc buôn bán Hương lâu vừa tốt, bọn họ quả thực là không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Cả ngày xương sống thắt lưng nhức mỏi.
Kỳ thật thân mình bọn họ không cần như vậy mệt, Tô Mạt làm cho Hình chưởng quầy thỉnh mấy vị lão tiên sinh đến, chủ yếu là vì huấn luyện tiểu đồ đệ.
Vì suy nghĩ đến việc bồi dưỡng nhân tài, cũng không phải tất cả để cho bọn họ làm.
Nhưng bọn họ lĩnh lương cao, lại có người hầu hạ, ngày thường đãi ngộ vô cùng tốt, luôn cảm thấy làm không tốt hoặc làm sai thì rất mất mặt.
Cho nên những lão tiên sinh đã sắp xếp phòng thu chi một cách rất gọn gàng ngăn nắp, như nhà của mình vậy.
Tô Mạt đã sai vài tiểu nhị treo tấm bảng đen có phủ tấm vải trắng lên cao, để họ nhìn thấy trước.
Vài vị lão tiên sinh mở to hai mắt nhìn, dựa vào cách nhận thức của mình mà phát âm, đều nhao nhao cầm lấy lên viết, cười nói:“Quả nhiên là đơn giản. So với cách làm cũ lại không chiếm chỗ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc