Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 270

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng ném ô đi, hai tay đi niết hai má hắn, tuy rằng là nam nhân, nhưng hắn *** rất tinh tế a, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Chỉ là dạo gần đây đi phía bắc bị gió quất vô mặt, hơi có chút thô ráp, chút nữa nàng đem ra hết mấy món đồ dưỡng da tự nhiên do A Cổ Thái nghiên cứu ra, phải điều trị cho hắn một phen mới được.
Nhất định phải đem hắn dưỡng thành cảm giác tay sờ lên rất mê ly, còn khắc lên con dấu vô hình “Tô Mạt độc đáo”.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dám ôm nàng đi trước công chúng, cũng coi như thị uy một hồi.
Nhưng trên đường liếc mắt đưa tình lại không có cái bản lãnh đó, tuy rằng Tô Mạt bất quá là ở trên mặt hắn niết, hắn cũng cơ hồ không chống đỡ được, khuôn mặt cứng ngắc, hai má vẫn là hơi đỏ lên.
Cũng may hắn để cho nàng niết, cùng hắn không quan hệ.
Mọi người bắt gặp là một tuấn mỹ công tử sắc mặt trong trẻo lạnh lùng ngồi ngay ngắn, đoan chính cao ngất, trong lòng là một cô gái vẻ mặt nghịch ngợm, biểu cảm của hắn giống như bị tiểu sủng vật trêu chọc vậy, đành cố nén.
Chính là ánh mắt kia lại mềm mại như là bảo thạch hòa tan.
Tô Mạt đang nháo, phát hiện ngựa dừng, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn, ý…?
Dĩ nhiên là xe ngựa của Kinh Triệu Doãn, rất ghê gớm ha.
Thảo nào bọn họ dọc đường cưỡi ngựa lại đây, người trên đường không nhiều, nguyên lai là đều tránh né Kinh Triệu Doãn đại nhân.
Phải nói là tạm đại Kinh Triệu Doãn đại nhân -- Nhạc Thiểu Sâm.
Vị phó tướng kia của Hoàng Phủ Cẩn, đi theo hắn vào sinh ra tử, thăng chức rất nhanh, lại dựa vào cách đạp lên Hoàng Phủ Cẩn một cước trở thành cận thần của thiên tử Nhạc Thiểu Sâm!
Tô Mạt nhếch môi, thật muốn coi vị Nhạc đại nhân này rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Nàng chân tay lưu loát, lách một cái cải thành cưỡi trên lưng ngựa, đoạt lấy cương ngựa trong tay Hoàng Phủ Cẩn, cúi đầu cùng Tia Chớp thầm thì một lúc.
Phía trước vài tên dẫn đầu mở đường đều là mấy người mới được đề bạt lên, chưa thấy qua Lâm Giang Vương, chỉ nhìn một nam nhân tuấn tú lãnh ngạo ôm một cô gái ngồi trên lưng ngựa, thấy xe ngựa Kinh Triệu Doãn đại nhân thế nhưng không nhường đường, lập tức quát lớn nói:“Thứ đồ gì, mắt bị mù à? Còn không mau tránh đường, muốn ngồi tù hả?”
Tô Mạt hừ một tiếng, thật sự là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thừa tướng khiêm tốn nhưng thừa tướng xa phu liền không coi ai ra gì, một bộ dáng tư thế đắc ý dào dạt.
Trước mắt thằng nhãi này, cũng là cáo mượn oai hùm.
Phía sau Nhạc Thiểu Sâm lập tức hỏi có ván đề gì, tùy tùng lập tức sai người ta đi dò hỏi, trở về bẩm báo có một nam một nữ cùng cưỡi trên một con ngựa, thế nhưng không nhường đường, còn rất kiêu ngạo.
Nhạc Thiểu Sâm trong lòng thấy không ổn, lập tức phân phó:“Không thể vô lễ, dừng xe.”
Hắn ló người ra khỏi xe, thả người nhảy xuống.
Tô Mạt vốn nghĩ đợi nhóm sai dịch này nghĩ nàng vô lễ, vung roi ra quất, nàng cũng có lí do dạy cho bọn chúng bài học.
Ai ngờ có người quát bảo bọn họ ngưng lại, phía sau có bảy tám người vây quanh một vị quan viên mặc công phục màu đỏ ửng, thoạt nhìn hai mươi tư hai năm tuổi.
Làn da màu đồng cổ, mặt mày tuấn lãng, diện mạo hiên ngang, bởi vì là xuất thân quân lữ, thiếu vài phần quan văn nho nhã tuấn tú, nhưng cũng có khí chất oai hùng cao ngất và nhóm quan văn không có được.
Tô Mạt tầm mắt dừng ở trên hắn, so với Hoàng Phủ Cẩn lớn hơn năm sáu tuổi, nhưng có thể đi theo hắn xuất chinh, cũng là vị tướng lĩnh hiếm có.
Dũng mãnh thiện chiến, trí dũng song toàn .
Nàng cảm thấy có chút đáng tiếc, người như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện tình phản chủ cầu vinh.
Nhạc Thiểu Sâm sắc mặt kiên nghị, thời điểm nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt cũng không có biểu tình dư thừa khác, một bộ dáng giải quyết việc chung, phất tay áo hành lễ,“Tham kiến Lâm Giang vương.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói:“Tránh ra.”
Nhạc Thiểu Sâm thân hình cứng đờ, chậm rãi đứng thẳng dậy, phất tay một cái, quát:“Nhường đường!”
Một đại đội tùy tùng xếp theo hàng dài đi theo Kinh Triệu Doãn, Hoàng Phủ Cẩn giục ngựa đi qua, giống như lưỡi kiếm sắc bén, tách bọn họ ra làm hai bên.
Đi đến đâu, bọn họ đều hướng ra hai bên thoái nhượng.
Tự động nhường ra một lối đi.
Phụ tá đi theo Kinh Triệu Doãn tức giận đến run bần bật,“Đại nhân, Lâm Giang vương cũng quá kiêu ngạo đi. Phẩm hạnh vô đức, trước công chúng lại cùng nữ tử làm ra mấy chuyện quan hệ bất chính như thế, quả thật bại hoại phong tục Đại Chu ta. Đại nhân nên dâng tấu chương bẩm báo với thánh thượng!”
Nhạc Thiểu Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái,“Ngươi câm miệng cho ta. Lâm Giang vương cho dù có không tốt thế nào đi chăng nữa, cũng là chủ tử cũ của ta, ai còn dám lén nghị luận nửa chữ, lập tức cút ngay cho lão tử!”
Màn vuốt ௱ô** ngựa ( nịnh hót ) này không đúng chỗ rồi, bị Nhạc Thiểu Sâm trước mặt mọi người mắng chửi, nhất thời không có mặt mũi, trong lòng oán hận nói:“Con mẹ nó đừng có mà giả bộ trước mặt lão tử đây, chỉ cho ngươi ở sau lưng hạ độc thủ, còn không cho ta nói hai câu sao? Có gan, ngươi hiện tại giả bộ cái gì tình thâm, ngày đó còn không biết là ai kìa.”
Hắn mím miệng im bặt.
Nhạc Thiểu Sâm quay đầu nói với một phụ tá khác,“Trở về nói cho Thiếu Doãn, kêu hắn đi đem sự việc này nói cho Đô Sát viện cùng Lục khoa cấp sự trung nghe.”
Nói xong, xoay người đi nhanh nhảy lên xe ngựa,“Xuất phát.”
Phụ tá lúc trước bị răn dạy quả thực hận ૮ɦếƭ được, hắc, ngươi cùng lão tử giả bộ, ngươi so với lão tử còn ác hơn.
Còn sai Thiếu Doãn đi tới mách Đô Sát viện cùng lục khoa cấp sự trung ( chức quan), làm cho bọn họ tố cáo giúp.
Đô Sát viện ngự sử cùng lục khoa cấp sự trung là ngôn quan của Đại Chu, đó lại là cấp bậc quan lại thấp kém nhưng xương cốt cứng nhắc cứng đầu, vị trí thích sự uyên bác thích danh tiếng.
Rất nhiều người vì muốn lưu danh sử sách, thường thường tóm một vấn đề mà khuyên ngăn tới ૮ɦếƭ, chỉ ước gì được đâm ૮ɦếƭ ở trên Kim Loan điện.
Lâm Giang vương dám đứng trước bàn dân làm ra chuyện với nữ tử như vậy, việc này ngự sử đã biết, nói hắn ở trước công chúng gây rối nữ tử, vi phạm phong tục tập quán, gây tổn hại thể diện hoàng gia?
Tuy rằng hai người bọn họ cũng không làm gì, nhưng là nếu lấy áo choàng bọc khoái mã đi qua còn chưa tính.
Nhưng chậm rãi đi, thanh âm nữ tử thanh thúy êm tai, cho dù là ngồi đúng quy củ, đó cũng là sai.
Cũng đủ để đám người cổ hủ rảnh rỗi bắn nước miếng tung tóe, bốn phía buộc tội rồi.
Mà Lâm Giang vương thế nào cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ, đám ngôn quan đó tất nhiên sẽ đổ dầu thêm vào lửa.
Đến lúc đó lại có một trò hay xem.
Hắn lập tức lén lút lui ra phía sau, tìm cớ, xin lui xuống, không tiếp tục đồng hành cùng mọi người.
Hắn đương nhiên không biết, trên lầu nhà bên cạnh có một ánh mắt, cũng đang quan sát hắn.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi một lèo về, đến trước cửa Hương lâu, hắn ôm nàng nhảy xuống ngựa.
Trước cửa tiểu nhị vừa thấy, lập tức vô cùng hớn hở chào đón, lại phái người đi vàotrong nói cho Hình chưởng quầy cùng tam tiểu thư biết.
Người nơi này hoan nghênh bọn họ là thật tâm , nàng đương nhiên có thể cảm nhận được.
Hơn nữa ở trong này, so với Tô phủ nàng thậm chí còn thấy tự tại hơn.
Tiểu khất cái ở trước cửa cũng lập tức đi truyền tin, nói sư phụ và bang chủ đã trở lại.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tới hậu viện, Tô Hinh Nhi đang cùng vài người phụ nữ khác làm sổ sách thanh toán.
Những người phụ nữ này là do Tô Mạt bỏ tiền để Hình chưởng quầy mời đến, có vài người là tiểu thư nhà giàu có thể đọc sách biết chữ, sau đó gia cảnh nghèo túng sa sút đi liền gả cho hộ nông dân bình thường.
Nhưng các nàng được chiều chuộng quen rồi, làm không được việc nhà nông, ở nhà giúp không được gì, ngược lại sẽ bị bà bà ghét bỏ.
Tô Mạt kêu Hình chưởng quầy tìm những người phụ nữ như vậy, yêu cầu thành thật tin cậy, an phận thủ thường đứng đắn .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc