Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 269

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn còn rất nghiêm túc gật đầu,“Hơn nữa, ưu thế của bọn họ không phải ở chỗ đối phó với người võ lâm, mà ở chỗ tập kích bất ngờ thiên quân vạn mã. Bọn họ hành động một khi mà hành động thì vô thanh vô tức, tốc độ lại nhanh, có thể làm cho địch nhân khó lòng phòng bị. Mấy lần tập kích, liền nhiễu loạn tầm mắt của kẻ địch, tuy rằng không thể tiêu diệt bọn họ, nhưng lại làm dao động quân tâm, ảnh hưởng đến kế hoạch tác chiến đã định của bọn họ. Bọn họ -- hoàn toàn xứng đáng là Mị Ảnh!”
Nghe Hoàng Phủ Cẩn khen những người đó như thế, Tô Mạt quả thực rất cao hứng, nàng vốn còn chút không tự tin, sợ chính mình huấn luyện ra bộ đội đặc chủng còn chưa đủ tư cách, chỉ có vẻ bề ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn dừng một chút, lại ᴆụng nhẹ vào bụng ngựa, làm cho tia chớp chậm rãi tản bộ, hắn nói:“Ta thời điểm ở trong hố băng đã truyền thụ bọn họ một bộ nội công tâm pháp, vì muốn để bọn họ có một chút nội công căn bản, có thể phát huy càng tốt hơn kỹ năng của bọn họ, hơn nữa ở thời điểm vô cùng lạnh cũng có thể bảo hộ иộι тạиg kinh mạch.”
Hắn làm như sợ Tô Mạt trách cứ, lại gấp rút nói:“Ngươi yên tâm, bộ nội công tâm pháp này so với những người khác bất đồng, đây là một bộ nội công tâm pháp nhiều người cùng luyện. Càng ăn ý với nhau, uy lực càng lớn. Sẽ không xuất hiện ngươi nói cái loại vấn đề nội lực nảy sinh ham muốn cá nhân đâu.”
Tô Mạt mỉm cười quay đầu nhìn hắn, mãn nhãn khen ngợi, nửa điểm trách cứ cũng không có.
Xa xa trong ruộng vườn lúa mạch non đã xanh mơn mởn, sum suê xanh tốt, khói bếp nhà ai vấn vít, bốc lên trời xanh, bên ngoài thôn hàng liễu rủ xanh non tơ, không thể không nhìn ngắm.
Bạch điểu tung bay dưới trời đất bao la, tiếng kêu ríu rít.
Tô Mạt tâm yên tĩnh mà lại hân hoan, được hắn ôm ấp làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn mà có cảm giác an toàn, đối với nhân sinh tương lai tràn ngập khát khao.
Mong đợi mình lớn lên nhanh chút.
Có thể cùng hắn ở bên nhau, làm càng nhiều sự việc, thoát ly sự ràng buộc của cung đình.
Nàng muốn cho hắn một cuộc sống hoàn toàn khác, không giới hạn giữa không gian như ở một nhà, một cung, một triều, một quốc gia.
Nàng muốn để hắn nhìn phong cảnh bầu khắp thiên hạ!
Nếu như đã xuyên qua ngàn năm, nàng lại muốn trở thành một công cụ như những người đó nóng vội bừng bừng, đấu đi đấu lại tranh giành lẫn nhau.
Vậy nàng chẳng phải là quá ngu ngốc sao?
Nếu đã đến đây một lần, đương nhiên – phải trải qua một cuộc đời khác biệt!
Đi thưởng thức những phong cảnh trải nghiệm khác nhau.
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ phát hiện, bọn họ để tâm nhất, tranh đấu, nóng vội bừng bừng đó.
Ở trước mặt nàng, chỉ là mây khói tan tành trong giây lát mà thôi.
Đương nhiên, lý tưởng ở phía trước, làm đến nơi đến chốn, làm tốt từng bước một, mới là quan trọng nhất.
Hoàng Phủ Cẩn ôm cả người nàng cưỡi ngựa chạy chầm chậm, lúc vào cửa thành, kia vài binh lính thủ vệ cũng không dám cản trở hắn, lại càng không dám kiểm tra, còn kính cẩn hành lễ với hắn.
Hoàng Phủ Cẩn dừng lại ngựa, nhìn bọn họ một cái, khóe môi mơ hồ hé ra một tia cười.
Sau đó liền rong ruổi ngựa vượt qua.
Vài tên binh lính kia đứng ngơ ngác, sau một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần lại, ngơ ngác nhìn nhau,“Lâm Giang vương nở nụ cười là với chúng ta sao?”
Nam nhân này cũng sẽ cười?
Vậy chẳng phải là cây vạn tuế cũng có thể nở hoa, tảng đá cũng có thể động tình?
“Ngươi không thấy được trong lòng hắn là Tô tiểu thư sao?”
“Đúng, ngươi còn chưa biết đúng không, Tô tiểu thư ở trước mặt hoàng đế cùng quý phi nương nương, thét lớn một tiếng,‘Hoàng Phủ Cẩn là của bổn cô nương, ai dám ςướק, bổn cô nương sẽ không khách khí!’ các ngươi đừng nhìn nàng ta bộ dạng ôn nhu yếu nhược như thế, cổ họng lớn lắm đó, Tống gia tiểu thư kia bị nàng rống lên, thế nhưng bị dọa khi*p đảm, về nhà ước chừng nằm hơn mười ngày đó!”
“Cứ tự biên đi, theo ngươi nói như vậy, Tô tiểu thư chính là sư tử hà đông rống à, nhị điện hạ người thanh cao như vậy có thể coi trọng nàng ta sao?”
“Dù sao mặc kệ các ngươi tin hay không, Tô tiểu thư chính là công khai nói qua nàng thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng thích nàng.”
“Ta không tin, nào có nữ hài tử lớn mật như vậy?”
“Mặc kệ, ta tin !”
Hoàng Phủ Cẩn có Tô Mạt ngồi trong lòng, nửa điểm cũng không cố kỵ, trên đường mặc kệ các loại ánh mắt nhìn mình, hắn chỉ vững như thái sơn, lù lù bất động.
Nguyên bản Hoàng Phủ Cẩn khi đi trong kinh thành, trên lầu các nữ hài tử thiếu phụ đều mở cửa sổ ném khăn gấm hay túi hương, lần này nhìn ngồi trong lòng hắn một nữ hài tử, tức giận đến nỗi không ném khăn gấm túi hương nữa, mà là nhưng nhwungx cái túi hương cắt hỏng, ô dù......
Một chiếc ô tinh xảo, hướng tới Tô Mạt ném, Hoàng Phủ Cẩn bàn tay lật một cái, tóm lấy được chiếc ô tinh xảo đó, ngón út đẩy ra,“Phần phật” một chút, chiếc ô che trên đầu hai người.
Phố dài như sông, tuấn mã như thuyền, người đẹp như ngọc, mỹ lệ như tranh.
Đám nữ tử thương tâm nhìn bọn họ đi, chỉ cảm thấy đang nhìn một bộ bức tranh di động, cảnh trí đẹp như trong họa kia, người trong họa, càng lúc càng xa.
Tô Mạt đùa nghịch cái cán ô, còn phải để ý trông chứng đến người kẻ mơ đến Hoàng Phủ Cẩn nữa.
Nàng hờn giận liếc hắn một cái, hừ nói:“Xem ra kẻ ái mộ điện hạ mặt lạnh cũng rất đông nha.”
Hoàng Phủ Cẩn khóe môi hơi cong,“Các nàng đối với nàng bất thành uy Hi*p.”
Nói xong nhìn nàng thật sâu, nhớ tới tình hình Hoàng Phủ Giác nhẹ nhàng lao tới ôm nàng tránh ngựa, lúc ấy Hoàng Phủ Giác mau, mà hắn một lòng nghĩ đến nàng hướng tới phía đông cung phóng, muốn từ Đông Hoa môn đi vào tìm nàng.
Cho nên thân hình của nàng đã bị Hoàng Phủ Giác chặn mất, hắn không nhìn thấy, nếu không cũng sẽ không xông lên như thế.
Cảm thấy không khỏi áy náy, tự trách, nhưng cũng không muốn nhắc lại.
Hắn biết điều đó không quan hệ tới nàng, nàng vĩ đại như vậy, người thích nàng càng ngày càng nhiều.
Trước mắt Hoàng Phủ Giác, hắn chưa hẳn đã sợ, nhưng...... tương lai thì sao.
Hắn không thể cam đoan, sẽ không có người xuất hiện vĩ đại hơn so với hắn.
Nghĩ đến đây, hô hấp của hắn liền ngưng tụ, khí phách cường thế lại bắt đầu phát tiết ra ngoài.
Tô Mạt lập tức liền cảm giác thấy, nàng cảm giác rất nhạy bén.
Nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang mím môi, tựa hồ có chút...... Nàng cười cười, nâng tay niết hai má hắn một cái,“Ta hỏi ngươi, Hoàng Phủ Cẩn chiếm đoạt dân nữ, chiếm lấy thê tử hạ quan là chuyện gì hả?”
Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra,“Cái gì chiếm đoạt dân nữ? Chiếm lấy thê tử, ta ngay cả nữ nhân cũng chưa thấy qua.”
Tô Mạt liếc trắng mắt, trò trẻ con, biểu lộ lòng trung thành cũng quá đáng rồi hay không, nàng cũng không tin Thương Bắc không có nữ nhân.
Nàng hơi hơi cười nói:“Ngươi nói nam nhân Thương Bắc có phải đặc biệt dũng mãnh hay không?”
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng,“Bộ dạng hoặc là cao lớn, hoặc là rất chắc nịch. Tuyệt đối không có da thịt mềm mại.”
Tô Mạt lại hỏi:“ Phụ nữ Thương Bắc, khẳng định đều là khuôn mặt hắc hồng ? tay chân thô to.”
Hoàng Phủ Cẩn thuận miệng nói:“Cũng không phải tất cả đều là như thế. Có người lên núi làm việc thì như vậy, nếu như được ở nhà nuông chiều cũng không sai biệt lắm.”
Tô Mạt hừ một tiếng,“Không phải chưa thấy qua nữ nhân sao?”
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Đúng, chưa thấy qua.”
Hắn chưa từng nói chuyện qua với họ, không nghĩ muốn cùng nữ nhân khác nói chuyện, nàng cho dù ở trước mắt hắn lượn lờ vạn lần, hắn cũng nhìn không nhìn đến.
“Thời điểm ta ở tại Thủ Bị phủ, cước bộ hô hấp những người ở ngoài phòng ta đều nghe thấy, đương nhiên có thể phân rõ nam nữ. Căn cứ vào hô hấp, cước bộ, âm thanh phất tay áo, cũng cơ bản có thể phán đoán tình hình đại khái.”
Lời này hắn không nói dối.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, bĩu môi hừ một tiếng, không chừng hắn không nhìn thật, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc