Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 265

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Giác vừa nghe, bèn nói:“Một khi đã như vậy, mọi người cùng nhau đi thôi.”
Dù sao trong cung cũng không thể ngồi xe đồng hành cũng không có gì.
Vậy Tô Mạt không có cách nào khác cự tuyệt, đành phải cùng bọn hắn đi ra ngoài cung.
Trên đường, Tô Mạt cảm giác thấy Tô Trì tựa hồ muốn đối tốt với nàng, nói vài câu thân thiết.
Nhưng mỗi một lần mở miệng, đều làm cho nàng nghe thấy có điểm kỳ quái, mất tự nhiên, rất đông cứng.
Trong lòng nàng thở dài, cần gì giả bộ chứ.
Nàng cũng bọn họ đều tốt với nàng, nàng cũng không phải nguyên bảo ( đĩnh vàng thời xưa), làm không nổi ai cũng yêu thích.
Bọn họ dụng tâm kín đáo lấy lòng nàng như vậy, ngược lại làm cho nàng càng thêm phản cảm.
Nhất là Tô Trì như vậy học không nổi, ủy khuất sự kiêu ngạo nam nhân của chính mình.
Bọn họ đi được một đoạn đường, cùng thái tử hội hợp.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Giác thân thiện, sắc mặt thái tử nhất thời âm trầm xuống.
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Tam ca, nếu mọi người đều muốn đi Tô quốc Công quý phủ, không bằng đồng hành.”
Thái tử hừ lạnh một tiếng, nói với Tô Mạt:“Đêm qua việc đáp ứng ta, không quên chứ.”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn về phía hắn, cái gì đêm qua?
Ngày hôm qua từ ngự thư phòng nàng trở về Kỳ Bàn viện nghỉ ngơi, căn bản không cùng hắn nói chuyện.
Thái tử lại nói:“Nhớ rõ là tốt rồi.”
Nói xong xoay người bước đi.
Tô Mạt muốn giải thích, bọn họ đi nhanh như vậy, nàng quả thực là......
Hoàng Phủ Giác đi ở bên người nàng, cúi đầu nhìn nàng một cái,“Phải về nhà, đừng phá hủy tâm tình tốt.”
Tô Mạt hướng hắn cười cười, giương giọng nói với thái tử:“Điện hạ, ngươi nói hôm nay muốn tặng ta một đôi dạ quang bôi cùng một đôi tiểu ngọc mã .”
Hừ, muốn tính kế nàng!
Không có cửa đâu!
Thái tử nao nao, nha đầu này, Hoàng Phủ Giác ý cười dạt dào, chỉ biết thái tử là cố ý nói cho hắn nghe.
Thừa dịp thời điểm thái tử sửng sốt giật mình, Tô Mạt hừ một tiếng, đi nhanh ra cửa cung.
Quả nhiên Tô Việt đang ở nơi đó chờ nàng, hướng nàng vẫy tay.
Tô Mạt vội đề váy chạy tới, đã thấy xa xa một người một ngựa như tia chớp phi như bay tới, trong hoàng thành không có bày sạp buôn bán, cũng rất ít có người đi đường lui tới, cho nên hoàng thành phía nam thường xuyên có người cưỡi ngựa ra vô.
Nhất là những người làm việc trong cung.
Dám ở trong cung phóng ngựa như bay ngay cả thái tử cũng đều là lần đầu tiên gặp, dám so với hắn còn kiêu ngạo hơn, thật sự là phản !
Mọi người không kịp quát lớn, chỉ đều né tránh.
Tô Mạt ngây người ra, theo bản năng đã muốn né tránh lăn một vòng trên đất, lập tức lại nghĩ đến thân phận tiểu thư của mình.
Nếu hiện tại nhanh nhẹn lăn một vòng trên mặt đất, chỉ sợ thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đều đã hoài nghi.
Tuy rằng nghĩ thì nhiều, thực tế cũng chỉ như chớp mắt, Hoàng Phủ Giác đã tiến lên ôm nàng lướt qua né tránh.
Một người một ngựa kia nháy mắt bay ✓út qua, Tô Mạt ánh mắt sắc bén,“Hoàng Phủ Cẩn!”
Tia chớp dường như chạy quá nhanh, trong chớp mắt liền phi vượt quá mấy trượng, hồng mai sáng quắc, chặn tầm mắt.
Căn bản nhìn không không rõ người ngồi trên ngựa là ai.
Nhưng nàng dựa vào loại cảm giác kia, vẫn nhận ra được.
Nàng cũng không biết vì sao, chỉ là đối với hắn có một loại giác quan thứ sáu gì đó.
Hoàng Phủ Giác nhìn về phía đám người Tô Việt,“Phải không?”
Lực chú ý của hắn chỉ nằm ở trên người Tô Mạt, căn bản chưa kịp xem là người nào.
Tô Việt lắc đầu,“Ta chỉ lo lắng nhìn ngươi cùng Mạt nhi .”
Bên kia mấy người thái tử cũng không phát hiện có phải hay không Hoàng Phủ Cẩn, quá nhanh .
Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn hẳn là đang ở phía Bắc, cho dù ra roi thúc ngựa, cũng sẽ không trở về nhanh như vậy được.
“Nếu là hắn, vậy thì chạy như điên hướng về phía đông làm gì?” Thái tử hừ một tiếng.
Mọi người nghĩ cũng đúng, phía đông đông hoa môn chỉ có thái tử mớicó thể ra vào.
Người khác cũng không hướng phía đó đi.
Còn đang nghi hoặc, lại nghe tiếng vó ngựa, người nọ thế nhưng đi mà quay lại, tuy rằng ngựa phi rất nhanh, lần này lại vẫn thấy rõ, chính là Hoàng Phủ Cẩn.
Tia chớp vững vàng đứng ở ngoài hai trượng, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, xoay người nhảy xuống ngựa, trong mắt như không người, bước chăm chăm nhìn về Tô Mạt.
Hắn phong trần mệt mỏi, tuấn nhan đông lạnh, giống như một pho tượng hàn băng điêu khắc hoàn mỹ.
Xơ xác tiêu điều, lạnh lùng, cương nghị......
Mang theo một loại thị huyết lãnh khốc, giống như chiến thần bị lạc trên chiến trường.
Nhưng cũng tao nhã, cao quý, mười hai vạn phần khi chất mê người cuồn cuộn chảy ra.
Giống như thần tiên đột nhiên giáng trần, khiến cho người ta lo sợ nghi hoặc, hoa mắt chóng mặt.
“Mạt nhi!”
Cách nàng càng gần, tầng lạnh như băng khí bao bọc xung quanh người hắn thế nhưng càng lúc càng mờ nhạt, dần dần chuyển thành vẻ ôn nhu như mùa xuân về làm tan đi lớp đóng băng.
Tiếng ‘Mạt nhi’ kia, tuy rằng âm sắc trong trẻo lạnh lùng, lại vẫn như cũ êm tai vô cùng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, Hoàng Phủ Cẩn, tựa hồ như biến thành một người khác.
Lần này đi biên cảnh phía bắc, hắn rốt cuộc đã làm cái gì? So với dĩ vãng càng lạnh, càng khốc, ánh mắt lạnh như đao kia, cơ hồ làm cho người ta như nghe thấy được thanh âm đao phong va chạm, không chút nào che dấu sự sát phạt tàn nhẫn.
Tô Mạt che dấu không được sự vui sướng trong lòng, tựa hồ cũng quên chung quanh còn có người khác, còn có thái tử, Hoàng Phủ Cẩn, đại ca, nhị ca bọn nha đầu tùy thân.
Quên hết thảy, nàng vươn người nhảy qua, nhào vào trong lòng hắn.
Nàng có phải bị ảo giác hay không?
Hắn tựa hồ lại cao hơn, dáng người càng thêm cao ngất thon dài, nàng muốn thực dùng sức nhìn lên, tuy rằng nàng không phục, nhưng thân cao vẫn là nam nữ có khác biệt.
Không thể không thừa nhận !
Tầm mắt khóa trụ nàng ngọt ngào khuôn mặt tươi cười, ánh mắt luyến tiếc không nỡ chớp mắt, bên môi Hoàng Phủ Cẩn rốt cục cũng hé nở nụ cười chúm chím.
Hắn mở ra vòng tay vững chắc ôm chặt lấy nàng, nàng lập tức hai tay ôm lấy cổ hắn, hắn liền cúi đầu đặt cái trán lên cái trán của nàng.
Tô Mạt thế này mới cảm giác được hắn thật sự là phong trần mệt mỏi, mồ hôi trên trán ẩm ướt dính vài sợi tóc ướt trên trán, dính chút cát bụi đường dài.
Như vậy vừa chạm vào, da thịt mềm mại của nàng lập tức có chút đau.
Nàng cũng không để ý, tim đập muốn thoát ra ngoài, vui mừng đến nỗi liên tục nói,“Thật là ngươi sao? Thật vậy chăng?”
Hoàng Phủ Cẩn liên tục trả lời nàng nàng,“Là ta, là ta...... Mạt nhi, ta đã trở về.”
Bên kia thái tử thấy Hoàng Phủ Cẩn trở về, gặp mặt trực tiếp thế mà không nhìn hắn người thái tử này, nếu mà hắn kiềm chế không tốt, thật đúng là......
Cái điệu bộ không coi ai ra gì của Hoàng Phủ Cẩn này, hắn còn có thể giao hảo với hắn sao, sự tu dưỡng của hắn thật đúng là......
Tốt không thể tốt hơn được nữa!
Trên mặt Hoàng Phủ Giác hiện lên vài lần cười thì vài lần đọng lại, cuối cùng hóa thành một tia mất mát chính hắn còn không biết được.
Hắn giương mắt, thấy Tô Việt đang nhìn hắn, liền cười nói:“Ta đang có việc đi tìm ngươi, ngươi đã đến đây, không bằng theo ta hồi cung để tán gẫu.”
Tô Việt lên tiếng, dặn xa phu cùng gã sai đi theo dặn dò lại một tiếng, nhìn thấy Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn bộ dáng khó khăn chia lìa kia, chỉ sợ cũng không rảnh quan tâm đến hắn, liền theo Hoàng Phủ Giác đi vào.
Mà thái tử tự nhiên cũng tức giận đến quay đầu bước đi.
Tô Trì đuổi theo sau.
Vốn là một cảnh tượng đưa tiễn công phu, tranh giành nhau đưa tiễn, kết quả bởi vì Hoàng Phủ Cẩn bỗng nhiên xuất hiện liền bị phá hỏng rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc