Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 264

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sau đó lại kêu Lưu Ngọc lấy hoàng thành đồ đến, chỉ vào một vị trí, nói:“Nơi này có nơi làm nhà kho, thu thập chút là có thể dọn ra ngay.”
Tô Mạt nhìn, nơi đó sao lại cách quận Vương phủ của Hoàng Phủ Cẩn rất gần.
Thái tử nhịn không được nói:“Phụ hoàng, đúng lúc Tô Trì cũng đang rảnh rỗi, không bằng để hắn đi làm đại phu của Thị MậuTư.”
Mọi người lập tức sáng tỏ thái tử là muốn nắm giữ ban nghành mới mọc lên.
Thị MậuTư nếu bắt đầu làm, thì phải là nghành cao nhất trong thương nghiệp, tác dụng của nó không thể lường được.
Nếu thật sự có thể ảnh hưởng nông nghiệp, sẽ ảnh hưởng tới các ngành sản xuất khác, cả nước thu nhập từ thuế…vv.
Hoàng Phủ Giác nhìn về phía Tô Mạt, lúc này, thay vì cùng thái tử tranh chấp, vị tất có thể thắng, còn làm cho phụ hoàng xem nhẹ.
Chẳng bằng—
Trong lòng hắn dao động, thi lễ,“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy có một người so với Tô Trì càng thích hợp hơn.”
Thái tử tức giận đến trợn trừng mắt nhìn hắn, Hoàng Phủ Giác lại ra vẻ không biết.
Hoàng đế hơi cười nhìn hắn,“Mạt nhi đã là ngự thư phòng tổng quản của trẫm, sẽ không xen vào mấy việc vặt vãnh này nữa.”
Hoàng Phủ Giác vén áo bào quỳ xuống, lang lảnh nói:“Phụ hoàng, nhi thần không dám lôi kéo Mạt nhi tổng quản. Chính là sau khi nhị ca trở về, vẫn không có chức vụ. Lấy Lâm Giang vương thân phận kiêm nhiệm Thị MậuTư đại phu, tin tưởng không ai có thể nói cái gì.”
Thái tử tức giận đến sắc mặt biến đổi vài lần, gắng gượng nhịn xuống.
Cũng may nhị ca làm người lạnh nhạt, cũng tuyệt đối sẽ không thiên về Hoàng Phủ Giác.
Hơn nữa phụ hoàng hướng trước nay không muốn gặp nhị ca, như vậy cũng không có gì nguy hiểm.
Chính là – một nha môn béo bở không thuộc Đông cung quản, không khỏi có điểm mất nhiều hơn được.
Dù sao, phải làm sự việc, thu liễm nhân tài, đều là cần một mớ tiền của.
Không có tiền, nửa bước khó đi.
Nhưng cũng may Tống Ngũ vào Thị MậuTư, như vậy cũng coi như được một chút bồi thường.
Hoàng Phủ Giác lại nói:“Nhị ca nắm một chức quan ở hộ bộ, lúc giao tiếp với Hồ thương cũng có phong cách khác biệt, vừa có thể uy hiếp bọn họ, vừa có thể làm ăn mua bán. Phụ hoàng minh giám.”
Hoàng đế gật đầu,“Một khi đã như vậy, viết thủ dụ, truyền Lâm Giang vương hồi kinh.”
Lại kêu Hoàng Phủ Giác đứng lên.
Lưu Ngọc nhìn, nhắc nhở nói:“Bệ hạ, Tống Kinh Lịch mấy ngày nay bị bệnh, không có tới. Vài vị Kinh Lịch khác đang trực ban đều bị phái đi Hàn Lâm viện rồi.”
Tống Kinh Lịch chính là Tống Minh Dương, Tống gia tam công tử. Tài văn hoa nổi bật, được hoàng đế khâm điểm thành chấp Pu't kinh lịch , hành tẩu ở ngự thư phòng.
Ngày thường ý chỉ hành chính của hoàng đế, đều là từ tự kiểm điểm trong lòng viết ra, tả hữu tướng, lục bộ Thượng Thư …vv thương nghị. Nhưng là loại phi ý chỉ hành chính này, có vẻ tùy tính, đều là người chấp Pu't kinh lịch ghi chép lại.
Hoàng đế nhìn về phía Tô Mạt, cười nói:“Ngươi tới đây.”
Tô Mạt khó xử nói:“Bệ hạ, thần nữ chỉ biết viết vài chữ. Giống như thánh chỉ quan trọng như vậy, cũng không biết.”
Nàng một nữ tử bé nhỏ, nếu ngày thường còn phải làm sao học cách viết ý chỉ, vậy không phải chê mình sống đủ rồi sao?
Hoàng đế là thật không biết hay là cố ý chơi nàng đây?
Hoàng đế hướng nàng mỉm cười,“Không ngại, ngươi muốn viết như thế nào liền viết như thế đó. Không phải chính thức phát chiếu thư tới lục bộ, không trở ngại.”
Ngụ ý chỉ là một phong mật tín, có thể tùy ý viết.
Tô Mạt tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu hoàng đế ý chỉ minh xác, nàng cũng sẽ không cách nào chối từ.
Nàng đi tới phía sau Hoàng Phủ Giác có một án thư, cung tì sớm sớm đã hầu hạ Pu't mực.
Nàng ngắn gọn viết một câu, sau đó giao cho hoàng đế xem qua.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt trên viết vài chữ theo dạng chữ Khải xinh đẹp: Bệ hạ mệnh nhĩ đẳng, tốc quy.
Hắn nhịn không được cười rộ lên, ngón trỏ chỉ vào chữ “ tốc”, cười nói:“Chữ này, sẽ làm bọn họ chạy ૮ɦếƭ hơn mười con ngựa.”
Thái tử thoáng nhìn ngắm Tô Mạt một cái, nói:“Thật đúng là tâm tư của ngươi mà.”
Châm chọc nàng đang nhớ mong Hoàng Phủ Cẩn, tâm tư muốn hắn tốc về.
Hai má Tô Mạt lập tức đỏ lên, cắn môi, lườm thái tử một cáu, sau đó lại đi sửa lại.
Tiền cô cô lén lút ghé tai chỉ điểm nàng một chút.
Tô Mạt cảm kích, vội viết, lại đưa cho hoàng đế xem, lần này viết rất được, dùng từ cũng không sai.
Hoàng đế liền phân phó Lưu Ngọc cầm thư đi tìm người truyền tin.
Bởi vì là mật tín, phương thức gửi đi bất đồng, đường đi người đưa thư cũng bất đồng.
Đảo mắt tháng giêng đã đến, Tô Mạt ở trong cung cũng được hơn mười ngày rồi.
Mấy ngày nay luôn luôn tại ngự thư phòng hầu hạ, tuy rằng mặt ngoài thoải mái, nhưng trong lòng vẫn là khẩn trương vạn phần.
Dù sao gần vua như gần cọp.
Huống hồ thời điểm hoàng đế cùng một ít thần tử trọng yếu nghị sự, lúc uy nghiêm đến khiêu khích rồi nổi trận lôi đình,tình hình đó......
Cũng không phải là dọa người bình thường.
Tô Mạt mỗi lần đều là lặng lẽ lui xuống, làm bộ không biết.
Nàng cũng không muốn để mình trở thành kẻ thù chung của mọi người.
Nếu đám đại thần này bị nàng nhìn thấy bộ dáng chật vật, sau này khẳng định sẽ ghen ghét nàng.
Rốt cục được thời gian hai ngày nghỉ cuối tuần, Tô Mạt vội vã kêu bọn nha đầu thu thập để về nhà, nàng thật sự là rất nhớ nhà.
Hơn nữa kỳ quái là trước kia Tô Nhân Vũ luôn tiến cung, nhưng hiện tại trừ lúc vào triều, làm việc ở nha môn, cũng không thấy hắn được truyền triệu ngự thư phòng gặp giá.
Nàng đều không có cơ hội cùng phụ thân nói chuyện.
Hơn nữa lại nói tiếp ngự thư phòng một chút cũng không vui thú gì, tuyệt đối không có giống như trước đây coi trên tivi thoải mái hữu ái như thế.
Hai hoàng tử lục ***c với nhau, tâm tư hoàng đế cũng thâm trầm.
Rất nhiều thời điểm, nàng ngược lại thành chiếc bánh bích quy có nhân, cho nên trừ phi hoàng đế hỏi, còn không thì không cần thiết mở lời.
Nàng nói càng ngày càng ít.
Thậm chí thái tử đều châm chọc nàng thành cái hũ nút buồn chán.
Tô Mạt sai Kim Kết cùng Hoàng Oanh chỉ lấy vài món tùy thân dùng thôi, cái khác đều không cần cầm đi, dù sao đây là hoàng cung.
Người của nàng đều mang đi, ai đến dò hỏi, hoặc là muốn lục lọi trong phòng nàng có cái gì thì xin tùy tiện.
Vài nha đầu cũng đều nhớ nhà, nếu để các nàng ta lưu lại một nàng người nàng cũng không nhẫn tâm.
Hồng mai cuối tháng giêng nở thật tưng bừng, Tô Mạt đều cơ hồ như ngửi được cành hồng mai thơm mát mà đại tỷ cắm ở trong phòng nàng.
“Đại thiếu gia?”
Đám người Hoàng Oanh kinh ngạc nhìn Tô Trì mặc một thân trường bào màu xanh ngọc, đi tiến vào, vội hành lễ.
Tô Mạt nghi hoặc nói:“Đại ca có việc?”
Tô Trì hừ một tiếng,“Ta là đại ca ngươi, không có việc gì sẽ không thể đến sao? Thái tử điện hạ để ta tới tiễn ngươi.”
Đang nói bên ngoài truyền đến thanh âm thỉnh an với ngũ hoàng tử.
Hoàng Phủ Giác cao lớn vững chãi, phong thần tú nhã tiêu sái tiến vào, nhìn Tô Trì một cái, cười nói:“Ta cũng đang có việc muốn cùng Tô Việt thương lượng, nếu là ngày nghỉ cuối tuần của Mạt nhi, liền đi cùng ngươi là được rồi.”
Tô Mạt ngẩn ra, khi nào thì nàng trở thành miếng bánh ngon rồi, bọn họ như thế nào đều đối với nàng tốt như vậy?
Nhất định có vấn đề!
Nàng làm ra bộ dáng khó xử,“Ta đã nói cho phụ thân, lão nhân gia tới đón ta . Ngay tại ngoài cung.”
Nàng trước hai ngày liền đem tin tức báo về nhà rồi.
Không cần đoán, phụ thân khẳng định sẽ ở ngoài cung chờ nàng.
Đang giằng co, bên ngoài chạy tới một tiểu thái giám bên cạnh thái tử, hắn giương giọng nói:“Tô thư đồng, điện hạ đang chờ đó, các ngươi chậm chạp gì vậy?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc