Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 263

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt lại một lần nữa cảm thấy, trong trò chơi quyền lực hoàng tộc hoàng đế chơi đùa cũng quá tùy ý mình đi.
Giống như nàng loại tiểu nha đầu mới ra đời này, căn bản không phải là đối thủ.
Cũng may, nàng cũng không muốn là kẻ địch với hắn.
Nàng chỉ muốn thay đổi tình cảnh của Hoàng Phủ Cẩn, làm cho hắn có thể bình an, cuộc sống tự tại.
Không cần luôn có nguy hiểm như vậy uy Hi*p hắn.
Hoàng đế mỉm cười,“Xác thực như thế. Thái tử, ngươi cũng nên dụng tâm nhiều hơn, đừng nhìn bề ngoài.”
Thái tử vội dập đầu:“Nhi thần đã biết.”
Trong lòng lại cực kì không dễ chịu gì.
Không thể trách hắn luôn luôn đa tâm, hoàng đế nói cái gì cũng đều có vài ý kiến bên trong, ai kêu phụ hoàng của hắn với phụ thân của người khác là không giống nhau như vậy chứ?
Sơ suất một cái, liền có khả năng bị hắn đá ra sau lưng, không bao giờ liếc mắt đến nữa.
Con nàh người khác, cho dù không được sủng, ngươi chỉ cần có năng lực, không làm quan cũng có thể làm chút gì khác.
Nhưng hắn thì sao chứ, nếu đã đội lên đầu chức danh thái tử, nếu không làm chút gì, người trong thiên hạ sẽ chú ý soi xét, sẽ nói hắn không đủ tư cách.
Hắn tốt là đương nhiên, nếu là huynh đệ nào so với hắn ngẫu nhiên làm được chút thành tích, sẽ có người đi tuyên dương tứ phía, rằng hoàng tử nào đó thông minh giỏi giang, vượt qua thái tử.
Chẳng lẽ hắn muốn như thế sao?
Hoàng đế khoát tay áo kêu bọn họ đứng lên, phân phó Hoàng Phủ Giác,“Đem những bài thi của Thị Mậu Tư qua đây.”
Hoàng Phủ Giác lập tức đi mở rương ra, sai hai cái thái giám khiêng vào.
Hoàng đế nhìn hắn một cái,“Ngươi xem qua chưa?”
Hoàng Phủ Giác nói:“Xem qua một lần, lấy ra hơn mười bài khá tốt, thỉnh phụ hoàng đích thân xem xét.”
Nói xong lấy ra 10 bài thi bên trong, trình Lưu Ngọc, Lưu Ngọc nhận lấy đặt lên trên ngự án.
Thái tử trong lòng âm thầm tức giận, ngày đó ở Thị Mậu Tư cũng không nói như vậy .
Khi đó nói viết xong liền niem phong lại, trình đưa phụ hoàng quyết định .
Hắn nhếch môi, liền muốn phát tác, đuôi mắt nhíu lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt Tô Mạt đang nhìn qua.
Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, cặp con ngươi long lanh như nước giống như đang nói chuyện.
Hắn trong lòng rùng mình, lập tức nhớ tới lời của ngoại công nói, hắn sao lại bắt đầu xúc động như vậy chứ?
Hiện tại đã là thời khắc mấu chốt, hắn không thể thất bại trong gang tấc.
Lúc này hoàng đế đã lật xem được mấy bản, đều là liếc vài cái liền ném, cuối cùng cầm trong tay một bài đọc kĩ càng.
Mấy người thấy hắn mi tâm nhăn lại thành chữ “ Xuyên”, vẻ mặt ngưng trọng, đều không dám ra tiếng.
Thái tử đảo mắt qua một cái, đúng lúc nhìn thấy một chữ “ Tô”, nghĩ có thể lọt vào trong 10 người giỏi, đương nhiên là Tô Việt .
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác,“Bài thi này ngươi xem qua?”
Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Nhi thần đã xem qua. Tô Việt có quan điểm mới mẻ độc đáo, đối với việc cải thiện tình hình chung tài chính, nhi thần cảm thấy có vài biện pháp không tệ.”
Thái tử âm thầm xiết chặt nắm tay, Tô Việt này, nhìn bộ dáng này, Hoàng Phủ Giác là muốn hết lòng giới thiệu.
Thị MậuTư chính là bước bắt đầu, về sau còn chưa xác định được đâu.
Hoàng Phủ Giác trước đây tuy rằng được sủng ái, hoàng đế phi thường chiếu cố đối với hắn cùng Lương phi.
Nhưng nhà mẹ đẻ của Lương phi căn bản không có thế lực gì lớn, bất quá là ỷ vào tướng mạo xinh đẹp mềm mại đáng yêu, khiến phụ hoàng yêu thích.
Mà Hoàng Phủ Giác từ nhỏ ỷ vào được phụ hoàng sủng ái, cũng giỏi về việc ban chút ít ơn huệ cho người khác.
Khiến cho một ít triều thần đối hắn nảy sinh vài phần kính trọng.
Nếu không, hắn dựa vào cái gì để so sánh với mình?
Thái tử lại nhìn về phía Tô Mạt, Tô Việt đương nhiên là nghe lời của nàng ta.
Mà nàng ta thì sao?
Hắn giương mi lên, nghe hoàng đế nói:“Thái tử, ngươi tới nhìn xem.”
Thái tử tiến lên, hoàng đế lại đem bài thi đưa cho Tô Mạt, Tô Mạt vội chuyển cho thái tử.
Có đôi khi cái loại hoàng gia uy nghiêm cùng quy củ này chính là từ chỗ rườm rà cùng lãng phí biểu hiện ra ngoài .
Đưa có một tấu chương cũng phải vài người chuyền qua tay nhau mới được, để biểu hiện hoàng đế cao cao tại thượng.
Thái tử lướt nhẹ xem sơ qua, cả kinh nói:“Phụ hoàng, Tô Việt nói muốn nới lỏng những quy định hạn chế của thương nghiệp, buông lỏng quốc sách trọng nông ức thương? Còn muốn lấy thương dưỡng nông? Phụ hoàng, đây......”
Nhiều năm như vậy, hoàng đế căn cơ đã vững như bàn thạch, ai cũng đừng nghĩ buông lỏng nửa phần.
Mà hắn chế định ra quốc sách càng không ai dám chê trách phê bình, chỉ có thể không chút do dự chấp hành.
Tô Việt cũng dám cả gan như thế làm loạn, hơn nữa Hoàng Phủ Giác thế nhưng còn nói hay!
Thái tử quả thực là không thể chịu đựng được .
Hắn nói:“Phụ hoàng, thương nhân lãi nặng, thấy lợi là ham, vì theo đuổi ích lợi tiền tài, thường thường không từ thủ đoạn. Nếu quá mức thả lỏng, sợ rằng không phải người lương thiện.”
Hoàng đế nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái, hắn hành xong lễ, lang lảnh nói:“Tam ca, sự tình cũng không hoàn toàn như thế. Ta cảm thấy ý tưởng của Tô Việt có rất nhiều chỗ có thể dùng được. Trải qua bao nhiêu năm thái bình tu dưỡng, tuy rằng dân chúng sinh sống giàu có. Nhưng là các nơi hào cường cũng muốn nghĩ hết biện pháp khoanh vùng đất đai, trốn tránh thuế má, bức bách tá điền. Mà đối với việc nới lỏng những hạn chế với thương nhân, thời điểm để cho bọn họ lấy được một bộ phận lợi ích, cũng có thể gia tăng thu nhập của triều đinh. Giảm bớt gánh nặng canh nông. Huống hồ cho dù là làm thương nghiệp, cũng đều là dựa vào sự vất vả bọn họ, cũng không hoàn toàn đều là đầu cơ trục lợi.”
Thái tử cắt lời hắn, căm giận nói:“Ai có thể cam đoan đám thương nhân này sẽ không đầu cơ trục lợi, thấy lợi là ham? Gặp được năm hạn, bọn họ liền trữ hàng đầu cơ tích trữ, lên giá hàng ào ào. Huống hồ đám thương nhân này, buôn bán kiếm lời được nhiều tiền, lại đi đầu tư mua sắm đất đai, chẳng phải là......”
“Được rồi, không cần ầm ỹ.” Hoàng đế thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, Tiền cô cô giúp hắn nhè nhẹ xoa Ϧóþ trán.
Hắn khoát tay áo, nhìn Tô Mạt một cái,“Nha đầu, ngươi có ý kiến gì không?”
Tô Mạt một chút cũng không muốn thảo luận chính sự, tốt thì không sao cả, hỏng việc thì đó là tội lớn mất đầu như chơi.
Nàng hành lễ, nói:“Bệ hạ, thái tử điện hạ, ngũ điện hạ, buôn bán cùng nông nghiệp, thủ công nghiệp là giống nhau hết, giống hệt như là lưỡi liềm trong tay nông phu, có thể cắt lúa mạch thu hoa mầu, cũng sẽ không cẩn thận cắt phải chính tay mình. Đây là thanh kiếm hai lưỡi, mấu chốt là xem ai là người sử dụng mà thôi.”
Nàng đem vấn đề đẩy trở về cho hoàng đế.
Ngôi cửu ngũ chí tôn, chế định chính sách tốt, ích nước lợi dân, chế định không tốt, thi hành độ mạnh yếu lệch lạc, giám sát độ mạnh yếu không đủ.
Không có pháp luật tương ứng, vậy dù cho có ý tưởng tốt như thế nào chăng nữa, cũng sẽ bị một đám người lòng dạ đen tối nào đó làm cho tối tăm rối loạn.
Hoàng đế không nói gì, lại hơi hơi vuốt cằm, ý bảo Tiền cô cô ngừng tay, hắn ngồi thẳng thân mình, nhấc lên 乃út son, khoanh lại vài người, nói:“Vài người này nên dùng, không cần xếp thứ bậc.”
Mấy người tiến lên xem, nhìn thấy có sáu, Tô Việt, Từ Thiểu Khôn, Tống Thanh Dương cũng được liệt vào trong danh sách.
Thái tử cảm thấy vui vẻ, Tống Thanh Dương cũng được liệt vào, miếng ngon béo bở này sẽ không thiếu người của chính mình.
Hoàng đế lại nói:“Nay Thị MậuTư, nếu đã làm, là phải làm khác đi so với lúc trước. Không cần chịu giới hạn ở một Tư Nội trong hộ bộ, có thể đem nha môn dọn ra độc lập một mình.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc