Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 262

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tầm mắt hắn chạm đến bức phó tự trên ngự án kia, cười nói:“Nha đầu, cảm thấy bức tự này như thế nào?”
Tô Mạt đứng dậy, khiêm cung đứng bên cạnh ngự án, dư quang liếc thái tử cùng Hoàng Phủ Giác một cái.
Nàng hơi suy tư, thanh âm trong suốt nói:“Bệ hạ, vị đại nhân này vốn không am hiểu viết tự, tuy rằng nhìn ra được rất cố gắng, nhưng cũng không phù hợp với yêu cầu của thư pháp.”
Hoàng đế nhẹ nhàng cười, cổ vũ nàng tiếp tục nói, bên kia thái tử đã muốn âm trầm mặt.
Tô Mạt tiếp tục nói:“Tuy rằng người này không tinh thông thư pháp, có thể nói là luyện tự bất quá là vì nhất thời vui hứng, nhưng vị này ý chí rộng lớn bao la, hào khí hiên ngang, cũng đều triển lộ trong nét Pu't hào hùng khoáng đạt. Càng đáng quý là, lão nhân gia hắn đối với bệ hạ có một tấm lòng trung thành, cùng với bệ hạ cùng chung hoạn nạn qua, đoạn kí ức này người khác không thể chạm đến được.”
Nàng tiếng nói vừa dứt, thái tử lập tức thần thái bay lên, ngưng mắt nhìn hoàng đế.
Hoàng đế lại gật đầu liên tục, ý cười dạt dào,“Thật sự là một nha đầu lanh lợi. Cái này cho ngươi đoán là tự của ai?”
Tô Mạt mím môi cười mềm mỏng, nhìn thái tử, thái tử hừ một tiếng,“Quả thật là Pu't tích của Tống lão Quốc Công.”
Hoàng đế cười ha ha, đối với nói Tô Mạt:“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ngự thư phòng tổng quản.”
Mọi người đều là cả kinh, ngự thư phòng còn có tổng quản?
Hoàng Phủ Giác lập tức ý thức được, nữ hành tẩu là lí do thoái thác đối pháp, ngự thư phòng tổng quản là đối nội, cấp cho Tô Mạt một vị trí, nếu không vô căn cứ kêu nàng đến ngự thư phòng, về tình về lý, đối nội đối ngoại đều nói không thông.
Hắn hướng Tô Mạt cười nói:“Chúc mừng Tô tổng quản đi nhậm chức, ngày khác ta làm ông chủ, chúc mừng Tô tổng quản nhậm chức, thế nào?”
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, chế nhạo nàng đi!
Hoàng đế quay đầu nói với Tiền cô cô:“Sai người tạo ra một miếng đều dẫn tới cho nàng ta nhìn một cái.”
Tiền cô cô cười đáp ứng .
Hoàng đế lại nói với Tô Mạt:“Bức phó tự này là tấm lòng của Tống lão gia tử hết sức chân thành, Mạt nhi ngươi phụ trách kêu người trang hoàng chính đáng, đặt ở nội thất đi.”
Tô Mạt lĩnh mệnh, lập tức gọi tới thái giám cùng cung tì phụ trách dán vách, phân phó nói:“Đem bức tự dán vách này dán thành bức trướng hai mảnh.”
Như thế không chỉ là dán vách, còn muốn trang dàn giáo, mặt ngoài còn dán loại giấy chống hỏng.
Phân phó xong lúc trở lại chính gian ngự thư phòng, hoàng đế đang cùng Hoàng Phủ Giác, thái tử đang phê duyệt tấu chương.
Thái tử đem những tấu chương phê duyệt ngày hôm qua, phân loại đưa lên, lại nói:“Phụ hoàng, có tấu chương phương bắc võ tham tướng, nói nhị ca ở nơi biên cảnh làm việc cần cù và thật thà, nay có hiệu quả rõ ràng, hỏi ý nên để nhị ca hồi triều hay không.”
Tô Mạt nghe thấy trong lòng kích động, nhịn không được muốn tiến lên lắng nghe, nhưng lại sợ quá mức bại lộ, chỉ có thể cố nén .
Hoàng đế nhìn hắn một cái,“Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?”
Thái tử thần sắc ngưng trọng, ngày đó Hoàng Phủ Cẩn bị phụ hoàng thúc giục mau chóng lao tới biên quan.
Nói là biên quan có bão tuyết, có binh sĩ tác loạn, muốn hắn đi trấn áp.
Lại không chịu cho hắn quân tốt cùng tiền tài, chỉ từ đại doanh Tây Sơn điều mấy chục người đi theo, nhưng lại có hai tham tướng đi theo giám thị.
Xem ra lần này lại thêm một lần phụ hoàng lợi dụng sự tàn bạo của nhị ca để đi dẹp loạn.
Nhưng nghĩ đến nhiều bạo dân ở phía Bắc, hơn nữa đám người phòng giữ nơi đó lại thường cấu kết, ức hiếp dân chúng.
Cho nên có bạo loạn cũng là chuyện thường .
Hắn nhớ tới lời nói của ngoại công, nhân tiện nói:“Phụ hoàng, y ý kiến của nhi thần, phía bắc lạnh khủng khiếp. Nhị ca nếu đã hoàn thành quân mệnh, đương nhiên để hắn hồi triều.”
Không nghĩ tới thái tử sẽ vì Hoàng Phủ Cẩn cầu tình, Tô Mạt yên lặng cắn môi.
Chẳng lẽ hắn biết loại tình cảm anh em như tay chân?
Hoặc là có thể là có ý đồ khác hay không?
Trong lúc nhất thời nghĩ không ra, Tô Mạt cũng vô tâm tư quản.
Hoàng Phủ Giác một bộ thần thái như có chút đăm chiêu, nhưng là hoàng đế không hỏi ý kiến hắn, hắn đầu cũng không thể ngẩng.
Chỉ có thể ra vẻ chuyên chú đang lật xem tấu chương trên tay mình.
Xem ra, tam ca đột nhiên thông suốt ?
Thế nhưng...... sẽ nhớ nhung loại tình cảm thủ túc này sao, còn có thể giúp nhị ca cầu tình? Lúc trước sau khi lôi kéo nhị ca thất bại, hắn vẫn đều là thái độ đối địch .
Hiện tại làm sao có thể cầu tình chứ?
Hắn rùng mình, bức tự kia......
Tống lão Quốc Công, Tô Mạt......
Chuỗi sự việc và người có liên quan này......
Hoàng Phủ Giác đột nhiên thấy có chút ngồi không yên, hắn mạnh quay đầu nhìn về phía Tô Mạt, đã thấy nàng hơi cúi đầu, lộ ra chiếc gáy trắng ngần như tuyết, đường cong ôn nhu bởi vì sự khẩn trương của nàng mà ngược lại càng thêm động lòng người.
Hoàng đế nghe vậy không có tỏ thái độ, mà lại rút ra mấy cuốn tấu chương, ném ở trước mặt thái tử,“Nhìn lại cái này.”
Thái tử rất nhanh lật xem một chút, kinh ngạc nói:“Đây?”
Trên tấu chương nói Hoàng Phủ Cẩn ở Thương bắc hung hãn lại kiêu căng, lạm dụng thi hành khổ hình, ức hiếp dân chúng.
Ấu đả mệnh quan triều đình, chiếm đoạt dân nữ, chiếm lấy thê thiếp của Thủ Bị ( chức quan chấn giữ biên quan ) Thương bắc......
“Đây, điều đó không có khả năng, phụ hoàng, nhị ca tuy rằng tính tình lạnh nhạt, cũng tuyệt đối không phải là người như thế!”
Nói xong hắn vén một bên áo bào, quỳ xuống,“Thỉnh phụ hoàng minh xét.”
Trong lúc nhất thời không khí ngự thư phòng lại khẩn trương đến cực điểm.
Tiền cô cô cùng Lưu Ngọc đứng ở tư thế duy trì thái độ ban đầu, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, ánh mắt nhìn ở chỗ viên gạch trên nền cách đo ba thước.
Phía dưới thái giám cùng cung nữ hầu hạ, cái gì cũng không dám nói, một đám người thở cũng không dám thở mạnh.
Ở ngự thư phòng bởi vì tâm tình chủ tử khó chịu, không cẩn thận bị đám lửa bốc cháy phùn phụt tới mà ૮ɦếƭ oan không biết bao nhiêu người.
Bọn họ có thể sống xót được, thì phải đã luyện thành thép .
Đương nhiên hiểu được như thế nào là quan sát sắc mặt, xem thế lửa.
Bên kia Tô Mạt vội muốn ૮ɦếƭ, rốt cuộc trên đó chửi bới Hoàng Phủ Cẩn cái gì?
Tất nhiên không phải điều dễ nghe gì.
Thật sự là......
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng một cái, đứng dậy tiến lên, cũng yên lặng quỳ xuống.
Hoàng đế nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt, vẫy tay, cười nói:“Mạt nhi lại đây.”
Tô Mạt đi nhanh lên tiền, hoàng đế đem tấu chương kia đưa cho nàng.
Tô Mạt chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền xì cười.
Nguyên bản bầu không khí ngự thư phòng khẩn trương lập tức tiêu tan vô hình.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, thái tử cùng Hoàng Phủ Giác lại kinh ngạc ngửa đầu nhìn nàng.
Tô Mạt vội xin lỗi,“Bệ hạ, loại này bịa đặt vu khống, cũng quá cấp thấp đi .”
Hoặc là do Thương Bắc Thủ Bị làm nhiều việc ác, bị Hoàng Phủ Cẩn đánh, hắn tìm thời cơ trả thù.
Hoặc là do Thương Bắc Thủ Bị là người giỏi về luồn cúi dựa dẫm người khác, muốn dựa vào việc Hoàng Phủ Cẩn trước này không được hoàng đế yêu quý, thanh danh lại không tốt.
Muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, muốn đạp Hoàng Phủ Cẩn một cước, để lấy chút lợi lộc cho mình.
Ở bệ hạ nơi này ghi chút côngi, sau đó có thể từ chỗ lạnh khủng khiếp kia triệu hồi về kinh.
Đây là chuyện tình thực rõ ràng, huống hồ, hoàng đế còn phái người giám thị Hoàng Phủ Cẩn, đều có mật tín lui tới.
Loại sự tình này, bản thân nó vốn rất vô cùng hoang đường .
Hoàng đế căn bản sẽ không tin, nhưng hắn vì sao còn muốn như vậy chứ, làm như có thật để thái tử xem?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc