Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 261

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bất quá trong cung cung nữ đều trong cả nước tuyển ra, cho dù không có nghiêm khắc như tuyển phi tử vậy, nhưng là thân thể khỏe mạnh, khuôn mặt tú lệ, tính cách mềm mại, động tác lưu loát ..vv, ít nhất cũng là như thế.
Cho nên trong cung cơ bản nhìn không có cung nữ xấu, cơ bản cũng không có cái loại dám làm càn tùy tiện lớn tiếng ồn ào đem hoàng cung làm thành cái chợ cung nữ.
Cho dù là cô cô giáo huấn tiểu cung nữ phạm sai lầm, đó cũng là thấp giọng răn dạy, đánh người không lớn tiếng, người bị đánh cũng không dám kêu đau.
Đi ngự thư phòng dọc theo đường phải xuyên qua rất nhiều cửa cung, canh giờ này cũng đang là thời gian vào triều sớm.
Loại trừ đại lễ mừng đặc biệt, ngày mồng một, mười lăm ở Thái Hòa Môn, còn lại các ngày khác đều ở Càn Thanh Cung.
Ngự thư phòng nằm ngay tại góc tây nam của Càn Thanh cung, ở phía nam của Nguyệt Hoa Môn, cổ xưng Nam Thư Phòng.
Chỉ là ngự thư phòng hiện tại đã không còn là nam thư phòng trước đây nữa, Nam thư phòng trước đây đã trở thành nơi nghỉ tạm tiếp đón các đại thần.
Bởi vì hoàng đế chưa nói nàng giờ nào mới đến, cho nên Tô Mạt có thể đến sớm cũng coi như không trễ.
Lưu Ngọc hầu hạ bên cạnh hoàng đế vào triều, Tiền cô cô lại đến ngự thư phòng trước thời gian để thu thập.
Thấy Tô Mạt đến đây, nàng vội nghênh đi ra, kinh ngạc nói:“Tô tiểu thư sao tới sớm như vậy?”
Tô Mạt cười thi lễ với cô cô,“Cô cô không phải đã tới sớm hơn sao? Ta nghĩ không thể bệ hạ tới, ta mới đến.”
Tiền cô cô thân thiết mà lại cung kính thỉnh nàng bên trong dùng trà, tuy rằng hoàng đế không có phong thưởng Tô Mạt chức quan cụ thể, nhưng dù sao cũng là đệ nhất vị nhập chức ngự thư phòng là nữ tử, nàng không thể không cẩn thận tiếp đón.
Huống hồ bản thân nàng cũng thực thích Tô Mạt.
Cung tì thượng trà, Tô Mạt bởi vì quá sớm ăn không vô, chỉ ăn hai miếng bánh điểm tâm, lúc này trà cũng không dám uống, chỉ hơi nhấp môi.
Nàng liếc mắt một cái đánh giá ngự thư phòng, phát hiện cũng không có đẹp đẽ quý giá như trong tưởng tượng, ngược lại thực đơn giản thoáng đãng.
Bên trong nhiều nhất chính là giá sách, án thư ..vv những dụng cụ viết tự đọc sách.
Vị trí chính phòng là thất gian ((đơn vị để đo chiều rộng của một căn nhà thời xưa, một trượng, tương đương 3,33m)), hướng bắc, đường hành lang có treo đèn cung đình bát giác, ánh sáng rực rỡ mênh ௱ôЛƓ.
Gió xuân se lạnh, cực kỳ âm u lạnh lẽo.
Tiền cô cô ở trong nội phòng đã sai người đốt chậu than.
Bởi vì thư phòng không phải tẩm cung, cho nên không có giường sưởi cùng long sàng, một gian cuối phía tây là tịnh phòng, gian phía đông kia chính là phòng nghỉ của hoàng đế.
Cả tòa phòng bên trong lạnh lẽo, cho dù có chậu than cũng không thể hoàn toàn cải thiện.
Nhưng vừa tiền vào phòng, Tô Mạt vẫn phải đem áo khoác hồ cừu cởi ra, bên trong mặc dù có mặc áo bông, nhưng cũng vẫn lạnh buốt.
May mắn còn mặc hai tầng nội y giữ ấm, còn đan hai tay áo thật dài phủ đến nơi cổ tay.
Tiền cô cô cảm giác thư phòng đã ấm áp lên, lại sai người truyền một phần thức ăn trước, kêu Tô Mạt dùng trước ở phòng trong.
Bởi vì là Tiền cô cô an bài, Tô Mạt cũng không khách khí, nếu không để cho thời điểm làm công bụng cô lỗ kêu vậy có thể rất xấu hổ .
Dùng xong đồ ăn sáng, Tô Mạt liền ở phạm vi mình có thể tự do đi lại ngắm nghía, làm quen một chút.
Nàng có thói quen cho nắm trong tay toàn cục, nhưng hiện tại nàng không biết hoàng đế vào đấy là có ý tứ gì.
Đại Chu trước nay không có tiền lệ nữ tử làm quan.
Mà nàng tuy rằng là ngự tiền nữ hành tẩu, hoàng đế cũng không có rõ ràng cấp cho nàng chức vị phẩm giai.
Cho nên không chỉ là cả triều văn võ đang đoán, chính Tô Mạt cũng đang đoán.
Tiền cô cô luôn luôn lẳng lặng quan sát Tô Mạt.
Không thấy hiện lên trên mặt nàng biểu tình thụ sủng nhược kinh.
Cũng không có nhìn thấy vẻ mặt đắc ý.
Càng không thấy tư thế kiêu căng vênh váo tự đắc.
Tương phản, nàng trước sau như một, lạnh nhạt bình thản, hai tròng mắt trong suốt như nước, không kiêu ngạo không nóng nảy, không tự ti không siểm nịnh.
Tiền cô cô cảm thấy nha đầu kia là bản thân ở chốn thâm cung mấy năm nay, người đầu tiên gặp được còn tuổi nhỏ mà có tâm lực định lực hơn người như vậy.
Có thể làm cho bệ hạ cẩn thận đối đãi như vậy, hơn nữa thái độ thực tôn trọng.
Không xem nàng như đứa nhỏ, thậm chí không đem nàng xem thành nữ tử.
Xem như người ưu tú trong vài thập niên qua.
Tiền cô cô mỉm cười,“Tô tiểu thư, nơi này có phó tự, ngươi tới nhìn xem đi.”
Tô Mạt tiến lên, thấy trên bàn thả một bộ tự, câu thơ thực thông tục, không có gì khúc chiết.
Nhưng là tiếng thông tục, hồi ức quá khứ, biểu đạt lòng trung thành.
Phía dưới nhưng không có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), không biết ai viết .
“Bệ hạ giá lâm!”
Thái giám từ bên ngoài đưa tin tiếng nói cao nhọn, hoàng đế mặc triều phục ngũ trảo kim long, trái phải có thái tử cùng ngũ hoàng tử hầu giá.
Đi theo phía sau là Lưu Ngọc và một đoàn thái giám cung tì. Hộ giá đi cùng.
Tô Mạt vội hành lễ.
Hoàng đế thoạt nhìn tâm tình không tệ, nâng tay,“Miễn lễ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc