Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 260

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Người muốn làm hoàng phu nhân nhiều vô số kể, nhưng đều bị phụ hoàng lấy các loại thủ đoạn đánh bại .
Ngoại công có thể sống xót lại, xem ra có quan hệ thật sự rất thân thiết với phụ hoàng.
Hắn vén áo bào, quỳ gối trước giường sưởi,“Ngoại công, ngài nhất định phải dạy ta.”
Lão phu nhân nhìn hắn quỳ xuống, nóng nảy, tức giận đến lấy gối liệng về phía lão gia tử,“Ngươi cái lão già kia, càng ngày càng hồ đồ, còn để Tuyên nhi như vậy cầu ngươi.”
Tống lão gia tử thở dài,“Ngươi nha, ngoại tôn là tôn, tôn tử sẽ không là tôn? Tống gia mới là gia tộc chính của ngươi.”
Luôn muốn đi quản chuyện người ta hoàng gia.
Tống lão phu nhân lập tức nói những câu đại loại như là muốn chuyển nhà, cùng hắn ở riêng .
Tống lão gia tử liên tục thở dài, nói bà là Mẫu Dạ Xoa, sư tử Hà Đông, lại nói:“Tuyên nhi là do ta nhìn theo lớn lên. Ta có thể không quản sao? Tuyên nhi tốt, vậy cũng là Tống gia tốt.”
Tống lão phu nhân lập tức nín khóc mỉm cười.
Thái tử cũng vội đứng dậy nghe hắn dạy bảo.
Tống lão gia tử chậm rãi nói:“Kế sách hiện nay, cái khác đều không cần làm. Chỉ để ý nghe hoàng đế phân phó, chủ yếu đi theo kết giao với Tô gia nha đầu kia. Đạt được hảo cảm của nha đầu đó, cùng nàng kết làm bằng hữu.”
Thái tử kinh ngạc nói:“Ngoại công, nàng ta bất quá một nha đầu được yêu sủng, có cái gì......”
Tống lão gia tử hừ một tiếng,“Ngươi biết, ngươi biết mà lại tới đây hỏi ta.”
Thái tử lập tức không nói nữa.
Tống lão gia tử đè thấp thanh âm nói:“Theo ta quan sát nha đầu kia cũng không đơn giản. Không phải hạ thấp chí khí của mình, hai ta có buộc lại cũng không phải đối thủ của nàng ta.”
Thái tử cả kinh, quả thực có lợi hại như vậy?
Tống lão gia tử tiếp tục nói:“Ngươi đừng xem thường nha đầu đó, nàng ta dựa vào không chỉ là yêu sủng, lại càng không phải là a dua. Mà là trí tuệ cùng nhân cách sức quyến rũ của nàng ta. Người có thể hấp dẫn ánh mắt thưởng thức của hoàng đế, thế gian này cũng không gặp nhiều.”
Thái tử mơ hồ tựa hồ hiểu được cái gì, lại cảm thấy như không rõ.
“Ngoại công, vậy chúng ta làm sao để đối phó với nàng ta.”
Tống lão gia tử ha ha cười,“Ngươi ngốc tiểu tử này. Nàng ta lợi hại như vậy, chúng ta tại sao phải đối địch với nàng ta. Ngươi nên cùng nàng ta làm bằng hữu.”
Thái tử cúi đầu suy tư, tuy rằng không phục, nhưng ngoại công duyệt nhân vô số, hắn nói như vậy là có đạo lý của hắn.
“Chính là, nha đầu quỷ tinh kia, hơn nữa trước đây không hề thiếu hiểu lầm, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”
Tống lão gia tử cười cười, trong mắt phóng xạ ra ánh sáng của sự khôn khéo trí tuệ,“Ngốc tiểu tử, giao tiếp cùng người khác, mặc kệ là kết giao hay là đối địch, đều phải biết người biết ta. Tinh tường nắm chắc tính cách của nàng ta, biết ưu điểm cùng khuyết điểm của nàng ta, hiểu rõ nhược điểm của nàng mới xuống tay được .”
Thái tử ngẫm nghĩ,“Nhược điểm?”
Nha đầu kia một bộ không chịu nghe ai, ngay cả hoàng đế còn không sợ, như vậy hoàng quyền không phải là sự sợ hãi của nàng ta, không xem như nhược điểm của nàng.
Nàng ta đứng trước công chúng dám bày tở tình yêu đối với Hoàng Phủ Cẩn, như vậy tình yêu có tính là nhược điểm của nàng không?
Dám yêu dám hận như thế, tựa hồ không giống.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên bộ dáng nàng đau lòng vì Tô Việt, lẩm bẩm nói:“Chẳng lẽ nha đầu kia, coi trọng nhất là thân tình?”
Trước kia thời điểm Tô Hinh Nhi cùng Hoàng Phủ Kha cùng nhau chơi đùa, hắn ngẫu nhiên nghe bọn họ nói Tô Mạt cùng đại tiểu thư quan hệ rất tốt, còn giành được phụ thân yêu mến, lão phu nhân cũng đối với nàng ta tốt nhất, nhị ca cũng đối với nàng tốt nhất.
Như vậy xem ra, nàng quan tâm để ý nhất là đại tỷ, nhị ca, phụ thân, tổ mẫu.
Hoàng Phủ Cẩn nơi đó quả thật là nước hắt không tới.
Trong lòng có sự so sánh, thật giống như trong đám sương mù sờ soạng đột nhiên có một ngọn đèn soi sáng, hắn vui mừng nói:“Ngoại công, ta đã hiểu!”
Tống lão phu nhân cười nói:“Nha đầu kia tuy rằng tâm nhãn nhiều. Nhưng nếu lấy về làm thê tử cho Tuyên nhi cũng không tệ. Cưới nàng ta, nàng ta sẽ quyết một lòng giúp ngươi.”
Tống lão gia tử nhìn bà một cái, bà bĩu môi nói:“Ta nói không đúng sao? Ngược lại Tuyên nhi chúng ta là thái tử, thái tử phi, lương đệ, đều có thể có vài người. Làm hoàng đế về sau thì càng tốt hơn, thích người nào liền thú người đó. Không thích, thì liền thôi.”
Tống lão gia tử nhìn thái tử liếc mắt một cái,“Đã hiểu thì trở về đi. Đem bức tự trên bàn ta đưa cho hoàng thượng.”
Thái tử lập tức vâng dạ, đi xuống nhìn, là một bộ tự.
Tống lão gia tử là xuất thân võ tướng, ngày thường cực ít khi viết tự, sau lại ở nhà tĩnh dưỡng mới nói cùng hoàng đế rằng hắn đang học luyện tự.
Tích mã đạp mạc quan, đại kiếm phách thương sơn, kim liêm pha vị lão, thượng năng cận thiên nhan.
Thái tử biết là đang nói chuyện xưa ngoại công cùng hoàng đế Bắc chinh Mạc bắc, mặt sau là nói ngoại công còn muốn thỉnh chiến?
Hắn kinh ngạc nói:“Ngoại công --?”
Ý tứ của ngoại công là còn có thể phát sinh chiến sự sao? Nếu là như vậy, Tô Nhân Vũ...... Hoàng Phủ Cẩn......
Những người này?
Tống lão gia tử tiếp tục lắc lư, giống như dưới thân có cái đế thăng bằng,“Đi đi, thì nói là tới thăm ta. Ta tốt hơn nhiều rồi, còn ở nhà luyện mấy phó tự. Đem bức tốt nhất tốt nhất dâng tặng bệ hạ. Còn thỉnh bệ hạ không ghét bỏ lão thần viết tự còn thô tục.”
Thái tử bất giác hốc mắt đỏ hoe, thật cẩn thận thu gọn lại bức tự, sau đó cung kính quỳ xuống, dập đầu một cái, mới cáo từ rời đi.
Tô Mạt sống ở Kỳ Bàn viện coi như yên ổn, làm cho nàng bất ngờ là thái tử không biết có dây thần kinh nào bị nối sai không, thế nhưng lúc chạng vạng tối thời điểm từ ngự thư phòng trở về tiện đường đến thăm nàng.
Còn nói nơi này của nàng có chút đơn sơ, sai người ta từ trong vụ phủ lấy mấy đồ trang sức tới cho nàng trang hoàng.
Lại sai người đưa đến không ít bồn hoa.
Tuy rằng đại bộ phận đều là từ Hoa Phố đưa vào cung, nhưng đã vào trong cung, liền ngược lại là do hắn định đoạt.
Hắn còn quang minh chính đại điều hai tên tiểu thái giám thông minh sáng sủa đưa cho nàng sai việc, bọn họ quen thuộc mọi việc trong cung, có cái gì cần để bọn họ đi làm, phần lớn đều phải nể tình.
Đều nói không ai nỡ đánh người niềm nở vui cười, tuy rằng cảm thấy có vấn đề, nhưng hoàng thái tử quan tâm, nàng một tiểu nữ nhân cũng không dám tùy tiện cự tuyệt.
Mấu chốt nhất là, hắn thế nhưng lại giống lần đầu tiên gặp mặt vậy, dùng giọng điệu thực ôn hòa cùng nàng nói chuyện.
Cho nên coi như là hưởng thơm lây của hoàng đế đành nhận vậy.
Rốt cục cũng đến ngày phải vapf ngự thư phòng hầu hạ thánh giá.
Trời chưa sáng đã phải rời giường rửa mặt chải đầu, đầu giờ mão đã theo tiếng chuông ngân nga, theo đám thái giám cung nữ đưa đi ngự thư phòng.
Nha đầu của mình là không thể dẫn theo , phải dùng cung nữ bên trong cung.
Điều này cần hoàng đế phái tới hai gã, một người tên là Dương Đài, người khác tên là Băng Kiều.
Lần đầu tiên nghe thấy tên của hai người này, Tô Mạt cũng đờ đẫn một lúc, dù sao thì người ở triều đại này rất nhiều thói quen cùng thẩm mỹ rất khác so với hiện đại lúc trước của nàng.
Nàng cũng chỉ có thể nhất nhất vâng theo .
Phương hướng này, nàng cũng không có cách nào khác sửa được, chỉ có thể áp dụng.
Kiếp trước nàng thường thấy cái kiểu tên như thế và tính cách hoan ftoanf trái ngược, tỷ như cha mẹ đặt tên cho nữ nhi là Tĩnh, có khả năng nàng ta cực kỳ hoạt bát. Đặt tên rất kêu là Tú Mỹ, ngược lại nàng ta có khả năng rất cao lớn.
Hai người này tên như người, Dương Đài chính là người lúc nào cũng luôn mỉm cười, khiến người ta nghĩ đến mộc cảnh xuân xinh đẹp. Băng Kiều chính là một người có thần thái ôn nhu nhưng không lộ biểu tình gì, tuy rằng thái độ nàng ta thực khiêm cung, nhưng luôn làm cho người khác có một loại cảm giác lạnh lẽo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc