Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 26

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhìn tiểu nha đầu đó tính trẻ con, ngây thơ đáng yêu, mọi người đều cười rộ lên.
Tô Mạt nhìn về phía Hồ đại phu :“ Tiên sinh, ta là tới tiếp nhận khảo nghiệm của ngài .”
Hồ đại phu vuốt râu cười khẽ, Hồ Tú Hồng tò mò nhìn hắn :“ Phụ thân, khảo nghiệm cái gì a?”
Hồ đại phu chỉ cười cười, mời nàng vào phòng trong ngồi, lại kêu thê tử đi pha trà mang điểm tâm tới.
Tô Mạt lắc lắc bàn tay nhỏ bé trắng noãn, cười nhu thuận đáng yêu :“Tiên sinh, không cần phiền toái .”
Hồ phu nhân cười cười, liền dẫn Trương mụ mụ và nha hoàn khác đi sương phòng nói chuyện, để Tô Mạt cùng Hồ đại phu tán gẫu. Hồ Tú Hồng thấy vậy liền lưu lại không chịu đi, đôi mắt cong cong nhìn Tô Mạt, rất thích thú.
Tô Mạt thu lại nụ cười lập tức, nhìn có vẻ như người lớn, nàng dập đầu một cái : Tiên sinh, xin thu ta làm đệ tử.”
Nàng không cần thiết học quá cao thâm, nhưng vì hiện tại còn nhỏ, chính là lúc phải biết từng bước học hỏi, học vài năm y thuật, vài chứng bệnh bình thường có thể biết. Về sau đại phu nhân cũng đừng mong sai lang băm đến hại ૮ɦếƭ nàng.
Dù sao những câu chuyện trong các đại gia tộc, chính thất lợi dụng lúc tiểu thiếp hoặc các con của bọn họ sinh bệnh, cho mời lang băm đến hãm hại bọn họ. Những chuyện kiểu này nàng cũng không lạ gì.
Nàng hiện giờ còn nhỏ Vương phu nhân sẽ không phòng bị, đợi đến thời điểm muốn hại nàng, thì nàng đã có chuẩn bị tốt để tự bảo vệ mình .
Phòng ngừa chu đáo, so với lúc lâm trận đối địch mới giương nanh múa vuốt càng hữu dụng hơn!
Hồ đại phu ngồi ngay ngắn ở ghế trên vuốt râu nhìn nàng, hơi híp cặp mắt dài nhỏ, trong cặp mắt kia lóe ra hào quang trí tuệ, hỏi :“Ta hỏi ngươi, vì sao học y thuật.”
Tô Mạt thanh âm rõ ràng :“Tiên sinh, vì muốn trở lên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình.”
Hồ đại phu gật gật đầu, tự bảo vệ mình mới có thể cứu người, hắn lại hỏi :“Nếu một người hại ngươi, rất thê thảm quỳ gối trước mặt ngươi, cầu xin ngươi cứu hắn. Ngươi sẽ đối đãi như thế nào?”
Tô Mạt trong đầu suy nghĩ rất nhanh, đối với người bình thường mà nói, với tư cách là một đại phu, khẳng định là lương y từ mẫu, nguyên tắc là phải cứu nhân độ thế, cũng có thể nói trách nhiệm chính là cứu người, cho nên cứu hắn trước rồi tính sổ với hắn sau.
Như vậy mới có thể lấy lòng được Hồ đại phu.
Nhưng là Tô Mạt là Tô Mạt, nàng sẽ không dựa theo lẽ thường trả lời, nàng không phải thánh mẫu, nàng cười nói :“Tiên sinh, một người có tâm ngay thẳng là quan trọng nhất. Hắn đã từng hại ta, ta tất nhiên hận hắn. Nếu hắn mạnh mẽ, ta sẽ tỏ ra yếu thế để tự bảo vệ mình. Nhưng là hắn trở lên yếu đi, ta tại sao còn dối trá? Tất nhiên là thanh toán nợ cũ. Câu chuyện xưa về “ Nông phu và rắn” *sẽ không xảy ra trên người ta.”
Hồ đại phu cười ha ha nhìn về phía Hồ Tú Hồng.
Nàng ta mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cười híp mắt :“Tên đó đã từng hại ngươi, thế nhưng còn dám cầu xin ngươi cứu hắn, hừ…. đê tiện!. Đương nhiên không cứu.”
Tô Mạt thấy nàng ta có cùng ý nghĩ giống mình, hảo cảm cũng tăng thêm, liền cười cười với nàng ta.
Hồ Tú Hồng tiến lên giữ chặt tay nàng :“Phụ thân, người cũng đừng làm khó tứ tiểu thư . Cho nàng ta đến đây làm bạn cùng nữ nhi , cùng nhau học sách y.”
Hồ đại phu ngưng mắt nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu này không phải nữ hài tử bình thường, nếu tâm tư của nàng ta thật sự đơn thuần, nhu nhược, không có chủ kiến hoặc là yếu đuối, hắn sẽ không dạy nàng ta.
Nàng ta cho hắn một đáp án chân thật, không có che dấu nội tâm của mình.
Hắn đương nhiên rất vừa lòng.
Nhẹ vuốt cằm, lại hỏi :“ Ngươi thật sự có đi học thuộc lòng thơ?”
Tròng mắt không ngừng lăn lông lốc, Tô Mạt nghịch ngợm chớp mắt nói :“Sư phụ, ta luôn ở trong phòng, lại không có ai dạy, học ở đâu đây?”
Nàng cũng sẽ không ngốc nghếch giấu đầu lòi đuôi. Đợi đến lúc được dạy kiến thức cơ bản, nếu không nàng sẽ không dễ dàng để lộ. Đầu óc thông minh có thể do trời sinh, nhưng thi từ ca phú, không thể sinh ra đã biết, không có người dạy sao biết?
Hồ đại phu mỗi tay dắt một tiểu nha đầu, cười nói :“Tới đây, các ngươi trước tiên học thuộc một đoạn kinh dược cho ta, học không thuộc không cho ăn cơm. Ngày mai ta sẽ giảng ý nghĩa cho biết.”
Tô Mạt cặp mắt to đen lầu bầu, Hồ Tú Hồng thì cặp mắt lưỡi liềm, hai nha đầu cùng nhìn nhau cười, hai đứa nhỏ vẫn còn thơm mùi sữa khiến cho người ta nhìn vào liền có cảm giác mềm mại ngọt ngào, như rưới vào lòng người khác những ngọt lành tươi đẹp.
Hồ Tú Hồng cười lộ ra cả răng sữa nhỏ trắng như tuyết :“Tứ tiểu thư, chúng ta cùng thi đấu!”
Tô Mạt cảm thấy được từ khi đến thế giới này Hồ Tú Hồng là người bạn đúng nghĩa đầu tiên của nàng, trong lòng vui mừng :“Được! Ta cũng sẽ không để thua ngươi, bất quá ngươi về sau không được gọi ta tứ tiểu thư.”
Hồ Tú Hồng nhìn phụ thân một cái, ôm cổ Tô Mạt :“Phụ thân nói ngươi là sinh nhật tháng bảy, ta đây là tháng tư, ta so với ngươi lớn hơn. Ngươi phải gọi ta là Hồng tỷ tỷ.”
Tô Mạt cười, tiểu hài tử đều thích tranh làm người lớn, kiếp trước cha nói lúc nàng ba bốn tuổi luôn bắt buộc bọn họ kêu nàng là tỷ tỷ hoặc thầy giáo.
Hồ Tú Hồng khanh khách nói :“Về sau ngươi ra khỏi quốc công phủ tìm ta, ta sẽ che chở cho ngươi.”
Tô Mạt cười khoan khoái để lộ ra hàm răng nhỏ trắng đều :“Ta nhất định sẽ tìm ngươi chơi đùa. Bất quá chờ ta lớn hơn, tự do hơn .”
Nàng lại chuyển hướng nhìn Hồ đại phu :“Sư phụ, ta có một việc muốn xin ngài giúp đỡ.”
Hồ đại phu trong mắt chợt lóe lên tinh quang, lập tức hiểu ý, nha đầu này rất thông minh, đã nhận ra hắn không đơn giản chỉ là đại phu, khẳng định sau lưng còn có thế lực.
Hắn làm cho Hồ Tú Hồng đi xem mẫu thân có nhờ gì hay không, sau đó vuốt râu cười :“ Yêu cầu của đồ nhi, vi sư đương nhiên đều đáp ứng.”
Tô Mạt liền đem thân thế của mình nói cho hắn nghe, Hồ đại phu nghe xong tuy sửng sốt, lại càng phát hiện ra tiểu nha đầu này tuyệt đối không đơn giản, chính là thiên tài.
Tô Mạt không hề giữ lại bất cứ điều gì về thân thế của nàng, điểm mấu chốt của thấn thế nàng, người hại nàng….nhất nhất đều nói cho hắn nghe.
Nàng tin tưởng ánh mắt của mình, cho nên cam tâm đánh cược một phen.
Nàng quỳ trên mặt đất, chân thành nói :“ Sư phụ, đồ nhi đem tất cả sự tình nói thẳng ra, về sau sẽ vĩnh viễn đứng cùng sư phụ trên một chiến tuyến. Dù làm bất cứ điều gì."
Nàng chắc chắn sư phụ không phải là loại người xấu, mà là người có tâm địa thiện lương, chính trực, đồng thời còn có lai lịch không nhỏ. Người như thế đáng để tín nhiệm!
Hồ tiên sinh tràn trề nhiệt huyết, nâng nàng dậy, thổn thức nói :“Ngươi tuổi còn nhỏ mà lại có chí khí này. Sư phụ sao lại có thể không tận lực tương trợ. Ngươi cứ yên tâm.”
Tô Mạt cố chấp dập đầu lạy ba cái mới đứng dậy.
Sau đó cùng Hồ tiên sinh tỉ mỉ thương lượng kế hoạch của nàng, bắt đầu như thế nào, quá trình ra nào, sau đó tiến hành sao, kết quả sẽ là như thế nào?
Hồ tiên sinh chỉ điểm thêm cho nàng sau đó hoàn toàn ủng hộ kế hoạch.
Rời nơi Hồ đại phu đi về cũng là lúc mặt trời xế bóng, Trương mụ mụ ôm Tô Mạt, dẫn nha hoàn trở về tòa biệt viện không có người chú ý đến, Tô Mạt nhìn từng bụi cây mộc hương nở đáng yêu, liền để Trương mụ mụ buông nàng xuống, dù sao thì ở trong đạo quan cũng không nguy hiểm, nàng muốn tự mình chơi đùa trong chốc lát.
Trương mụ mụ liền để Hạ Vũ lại trông chừng Tô Mạt, mang theo nha hoàn khác trở về dọn dẹp.
Tô Mạt đối Hạ Vũ nói :“Hạ Vũ tỷ tỷ, ngươi cứ bận việc đi. Để Kim Kết ở đây là được rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc