Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 259

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

*: người dù hoàn cảnh nào cũng vẫn giỏi việc bảo vệ chính mình, con lật đật ( dù đánh thế nào cũng không ngã)
Tống Quốc Công nhất môn, có thể nói vinh sủng đến cực điểm, ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng, không ai có thể chi phối.
Cho dù là Tô gia, Tô Nhân Vũ được hoàng đế ưu ái, cũng chỉ có thể ra trận làm tướng.
Hơn nữa còn có Hoàng Phủ Cẩn, hắn cũng vốn không có nhiều cơ hội xuất chinh như vậy.
Về phần vào triều làm thừa tướng, Tô gia vốn là ký thác ở trên người Tô Trì.
Chờ thái tử đăng cơ, Tô Trì rèn luyện vài năm, cũng cơ bản có thể làm nên một tể tướng trẻ tuổi.
Thái tử đột nhiên giá lâm, Tống gia không thiếu được một trận xào xáo, đại quản gia vội vàng đi bẩm báo với tả tướng nha môn.
Thái tử ngăn cản lại, nói:“Hoảng hốt cái gì, ta là tới thăm bệnh tình của lão Quốc Công .”
Từ sau lần cung yến ngày mùng hai, lão Quốc Công trở về nói là cảm lạnh, bị bệnh, ở nhà dưỡng bệnh, cũng không tiến cung.
Cho dù hoàng đế tế thiên địa, hắn đều báo bệnh.
Hoàng đế còn cố ý phái thái tử cùng ngũ hoàng tử thay mặt đến thăm qua.
Thái tử bước nhanh đi tới thượng phòng lão Quốc Công cùng lão phu nhân, càng chạy càng nhanh, cuối cùng vài bước là chạy tới.
Nha đầu mụ mụ vội quỳ xuống đất thỉnh an.
“Ngoại công!”
Thái tử đợi không kịp tỳ nữ vén rèm lên, tự mình vọt đi vào trước, kết quả lập tức thiếu chút nữa bị ***ng trúng di thái thái (vợ bé) định giúp hắn vén rèm.
Trương di thái thái (vợ bé) là một di nương trẻ tuổi nhất của lão Quốc Công, ngày thường đi theo hầu hạ trong phòng.
Lão Quốc Công đang khoanh tay đang ngồi gật gù ở phía nam cửa sổ trên giường sưởi, lắc lư trước sau, giống như “ bất đảo ông”.
Hắn ánh mắt cũng không mở, chậm rì rì nói:“Hừ, hoảng hốt cái gì chứ, ngoài mười dặm đã nghe thấy tiếng bước chân ngươi hoang mang rối loạn. Chấn động đến nỗi giường sưởi nhà ta cũng muốn rung lên theo.”
Thái tử vội cười nói:“Ngoại công, ngài khỏe không ? Thỉnh an lão ngoại công ngài.”
Tống lão Quốc Công nâng mi, liếc mắt nhìn hắn,“Ta vốn là đang khỏe. Ngươi đi đông thứ gian dập đầu cho bà ngoại ngươi đi. Ta đang có chuyện suy nghĩ chuyện.”
Thái tử lập tức đáp ứng, lại đi đông thứ gian thỉnh an lão ngoại tổ.
Tống lão phu nhân ôm hắn một phen,“ Tuyên nhi của ta, lần này bệ hạ cho ngươi tự mình đến thăm ngoại công sao?”
Thái tử lắc đầu,“Là ta tự mình đến. Ta cũng không nói cùng mẫu phi.”
Tống lão phu nhân liền nhíu mi,“Ôi, việc này không thể được. Ngươi hiện tại đã lớn, nếu làm cho người ta gia tùy tiện nói ra nói vô, cũng đủ cho ngươi và cậu ngươi phiền phức rồi.”
Thái tử cười nói:“Cậu ở nha môn. Ta là cố ý đến thăm ngoại công. Phụ hoàng cũng căn dặn qua rồi, kêu chúng ta thường tới thăm ngoại công, hiếu kính ngoại công nhiều hơn.”
Tống lão phu nhân cười toe toét,“Đi, chúng ta đi qua nhìn xem lão nhân thần du đã trở lại chưa. Mỗi ngày đều cằn nhằn, chê ta ở giường sưởi hại tầm mắt hắn. Ngươi nói hắn nhắm hai mắt, rõ ràng đang ngủ gật, vậy mà còn nói ta hại hắn. Tuyên nhi phân xử công bình đi, có phải hay không hắn không đúng!”
Thái tử đã quen với việc ngoại công cùng ngoại bà mỗi ngày cãi nhau qua lại, thật giống như một đôi thanh niên.
Tống lão phu nhân cùng Tô gia lão phu nhân tuổi không sai biệt lắm.
Nhưng tống lão gia tử so với lão gia tử Tô gia đã qua đời còn lớn hơn rất nhiều.
Thái tử đỡ lão phu nhân đi tây thứ gian, cười nói:“Bà ngoại ngài nói nhỏ chút, giọng lớn như vậy, bị ngoại công nghe thấy, lại muốn cằn nhằn ngài.”
Tống lão phu nhân hừ một tiếng, nói:“Ta nói với ngươi, ngoại công ngươi người đó, hiện tại thần thánh rồi. Không muốn nghe hắn chợt nghe không thấy, người ta bị điếc, muốn nghe, ngươi chưa nói hắn đã biết, quá thần đi. Còn có cái bệnh này, muốn sinh sự là sinh sự, còn chuyên ép buộc ta. Ngươi có biết không.”
Thái tử ha ha cười rộ lên, hai người đi vào tây thứ gian.
Tống lão gia tử ngắm bọn họ liếc mắt một cái, nói:“Ngươi lại có cái gì không nghĩ được rõ ràng nóng vội như thiêu như đốt chạy qua đây hả?”
Thái tử đỡ tống lão phu nhân ngồi lên giường sưởi, hắn thì ở dưới giường sưởi hành lễ với lão gia tử,“Ngoại công, bà ngoại nói thật đúng, ngài chính là thần nhân.”
Hắn đem lời nói kia của Tô Mạt nói một lần, nói:“Tôn nhi cảm thấy, lời này có thể là do Tô quốc Công hoặc là Tô lão phu nhân kêu nàng ta nói .”
Tống lão gia tử hoảng hốt lợi hại hơn, hắn lại nhắm mắt lại, hai người liền biết hắn đang suy nghĩ.
Một lát, hắn mở mắt ra, nghiêm túc nhìn thái tử,“Lời nói này của nha đầu đó nói rất hay. Ngươi phải ghi nhớ trong lòng.”
Thái tử nóng nảy,“Ngoại công, lời này ta đương nhiên biết. Ta là nhi tử của phụ hoàng, làm sao không lại không tôn trọng phụ hoàng chứ? Đương nhiên là nguyện trung thành với phụ hoàng, nhưng......”
Hắn ẩn đi phía sau chưa nói hết ra, hoàng đế cũng không phải nguyện trung thành, liền xác định vững chắc đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.
Phụ hoàng thiên hướng Hoàng Phủ Giác, vạn nhất hắn già đi nhất thời hồ đồ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Hoàng Phủ Giác thì sao.
Ngoại công tuổi lớn hơn nhiều so với hoàng đế, ngoại công vẫn hoàn hảo.
Vậy nếu ngoại công ra đi thì sao?
Phụ hoàng còn có thể cảm động và nhớ nhung Tống gia sao?
Hiện tại hắn là cảm kích tình nghĩa ngoại công năm đó bồi hắn nam chinh bắc chiến.
Đối với cậu lại không có.
Cậu tuy rằng quý vì tả tướng, nhưng lời nói kai nói rất hay, đối với nhóm khoa cử sĩ tử thanh liêm mà nói, chọn ra một tể tướng có thể tùy tiện chọn được, nhưng cả triều nếu muốn có một vị đại tướng có dũng có mưu văn võ toàn tài, lại trăm năm khó gặp.
Nói cách khác, triều đình không thiếu thừa tướng, tự kiểm điểm trong lòng, lục bộ, nhân tài đông đúc.
Nhưng ngoại công chỉ có một.
Tể tướng phải có, tướng quân lại khó cầu.
Hắn phải tận dụng lúc ngoại công còn ở trên trần thế này, làm mọi cách để phụ hoàng quyết tâm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.
“Tuyên nhi, loại ý tưởng này, phải làm nó thối nát trong bụng ngươi. Đừng nói với bất luận kẻ nào. Ngay cả cậu ngươi, Tô Trì đều không được. Ngươi chỉ có thể mọi chuyện dựa theo tâm tư của bệ hạ, theo lợi ích của bệ hạ, của Đại Chu làm xuất phát điểm. Làm một thái tử thật tốt.”
Lời nói của Tống lão gia tử nói ra rất thấm thía.
Thái tử cả giận:“Ngoại công, ta biết a. Ta vẫn cũng vẫn làm như vậy. Nhưng ngươi có biết phụ hoàng ta, hắn có đôi khi thực không có đạo lý. Lại thay đổi thất thường, hỉ giận tùy tính. Ta là con của hắn, còn không phải gần vua như gần cọp , cùng với các địa thần bên ngoài không khác gì mấy. Còn nữa, hắn đa nghi như vậy, cho dù ta phụng hắn thần. Hắn ngược lại sẽ hoài nghi ta lcó phải đang mưu đồ gây rối hay không .”
Tống lão phu nhân vẫy hắn đi qua, ôm hắn một phen,“ Tuyên nhi đáng thương của ta, tội cho ngươi.”
Nàng trừng mắt với lão gia tử,“Ngươi cái lão nhân tử kia, nghĩ bậy bạ cái gì đâu. Không chịu thay Tuyên nhi mà ngẫm nghĩ.”
Tống lão gia tử thở dài, liếc bọn họ một cái,“Phụ nữ thì biết cái gì. Ta từ nhỏ giao tiếp cùng hắn, thời điểm hắn mặc quần yếm ta đã ở bên cạnh hắn. Hắn có cái gì tâm nhãn gì ta sẽ không biết sao? Ta khi nào thì có thể đấu qua hắn? Nếu có thể đấu qua hắn, năm đó ta chính là hoàng phu......”
Hắn phanh kịp thời không nói tiếp nữa lại bắt đầu giả bộ ngủ gà ngủ gật.
Tống lão phu nhân vừa nghe thấy, điều này không ổn rồi, nàng căm tức nhìn hắn,“Được a, ta như thế nào không biết ngươi vẫn đối với tiên hoàng hậu nhớ mãi không quên ?”
Thái tử mồ hôi lạnh , đây là cái tình huống gì chứ?
Bất quá những chuyện xưa trước kia hắn cũng được nghe nói bóng nói gió, cũng biết được một ít, năm đó nữ đế là một nữ nhân khuyanh quốc khuynh thành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc