Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 258

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Giác mỉm cười, lấy ra thủ dụ hoàng đế làm như thật đọc một lần.
Sau đó nói:“Các vị chỉ trả lời một vấn đề là đủ, là đối với nền kinh tế tài chính của Đại Chu ta có cách nhìn nhận cùng giải thích ra sao, viết trên giấy, ta sẽ phong kín mang về, trình bệ hạ dự lãm rồi quyết định.”
Thái tử mị hí mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Giác, hắn nắm được tin tức, rõ ràng là hoàng đế cho hắn đặc quyền quyết định tại chỗ.
Cho nên hắn mới đến nhìn xem, muốn gây chút áp lực, đem Tống Ngũ đẩy lên vị trí đó.
Như thế nào, lại là viết trên giấy, trình bệ hạ dự lãm quyết sách?
Hơn nữa gần đây phụ hoàng tuy rằng để hắn cùng Hoàng Phủ Giác cùng nhau giúp đỡ xem tấu chương, nhưng phân tấu chương trọng điểm lại không giống nhau.
Vốn hẳn là phải để hắn xem một ít tấu chương quan trọng chút, Hoàng Phủ Giác xem những loại tấu chương kiểu như vấn an không quan trọng.
Nhưng có thời điểm Hoàng Phủ Giác xem tấu chương không khác gì với mình là mấy, hoàng đế thoạt nhìn có vể rất công bằng.
Tỷ như nói Thị MậuTư để Hoàng Phủ Giác đến quản, thủy đạo liền giao cho hắn.
Hắn thấy Hoàng Phủ Giác như thế, nhất thời cũng không có hứng thú, đứng dậy nói:“Một khi đã như vậy, ngũ đệ cứ quản lý nơi đây đi.”
Mọi người lập tức cung đưa thái tử rời đi.
Thời điểm đi đến Tô Mạt trước mặt, thái tử dừng lại cước bộ, cúi đầu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:“Ngươi cũng theo ta hồi cung đi.”
Tô Mạt đã đem những lời muốn nói nói cho nhị ca nghe rồi, đương nhiên cũng không có gì phải lưu lại .
Chính là thân thể nhị ca, không biết như thế nào, cho nên nàng để Lăng Nhược lưu lại.
“Ngươi ở trong này bồi nhị thiếu gia, chờ hắn trở về phủ, khám đại phu, ngươi mới trở về.”
Lăng Nhược ứng lời, đi ra ngoài truyền lời với đám tiểu tử đi theo Tô Việt, kêu bọn họ về nhà truyền lời, trước hết mời đại phu, miễn cho thi trở về còn phải đi thỉnh.
Tô Mạt đi theo thái tử đi ra ngoài, xe diêu ( một loại xe nhẹ thời xưa) của thái tử đang đậu ở bên ngoài.
Tô Mạt vội hỏi:“Ta vẫn nên đi mướn kiệu phu ngồi kiệu về thì hơn.”
Thái tử hơi phất tay ngăn cản một chút, lại thuận thế sửa thành tư thế thỉnh,“Đi lên đi.”
Tô Mạt đành phải xin phép, đạp lên chiếc ghế sơn màu đỏ lên xe, thái tử lại nhẹ nhàng vén áo bào nhảy lên.
Xe ngựa của thái tử thực rộng rãi, bên trong xe lót tấm thảm dưới sàn, bày chiếc bản nhỏ gỗ tử đàn, chủ vị có bày một chiếc giường thấp có trải đệm gấm.
Hai bên chỉ có nệm gấm, không có giường thấp.
Tô Mạt liền ngồi chồm hỗm ở một bên.
Thái tử thấy nàng quy củ ngồi ở chỗ kia, im lặng điềm đạm, một chút cũng không giống với thời điểm tranh đấu với người ta ắc sảo bén nhọn, giống hệt như con cọp cái.
“Lệnh tỷ...... Muội, có khỏe không.” Hắn hỏi.
Nghe hắn kỳ quái dừng một chút, Tô Mạt không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Trong mắt hắn có một tia xấu hổ bay nhanh xẹt qua, sắc mặt vẫn như cũ lãnh trầm.
Tô Mạt nhớ mang máng hắn lần đầu tiên đi Tô gia, khi đó cũng giống như ngũ điện hạ, khiêm khiêm ôn hòa.
Còn khiến nhị tiểu thư tìm các nàng đi nhìn lén.
Nói đến nhị tiểu thư, nàng ta ở hoàng quý phi nơi đó, Tô Mạt tiến cung rồi, nàng cũng chưa tới thăm nhị tiểu thư.
Tô Mạt cũng không thể tùy tiện đi lại.
Dù sao mới tiến cung, cộng thêm nàng cũng không cảm thấy nhị tỷ sẽ hy vọng mình đi thăm.
“Đại tỷ ta ở nhà phụng dưỡng tổ mẫu, nhị tỷ......” Nàng không chút nào che dấu sự châm chọc,“Thái tử muốn gặp có thể dễ dàng hơn thần nữ nhiều.”
Thái tử không để ý tới lời châm chọc của nàng, chỉ nói:“Mẫu phi ta nơi đó có chiếc gương soi rõ từng chân tơ kẽ tóc là người đem tặng.”
Tô Mạt hơi nhếch môi, nghĩ hắn có thể là đang muốn đòi nợ cũ, liền không đáp lại.
Thái tử lại nói:“Lương phi bên kia đôi bao tay bằng sợi tơ tằm, cũng là ngươi tặng .”
Lần này nàng lắc đầu, hừ, khiến cho ngươi đoán không đúng!
Tuy rằng đều do nàng tặng không khác là bao, nhưng quả thật không thwucj sự như thế.
Thái tử hừ một tiếng, cũng không quản nàng, tiếp tục nói:“Ngươi tính đối nghịch với ta sao?”
Tô Mạt sửng sốt, thái tử đây là như thế nào ? Sao đột nhiên trực tiếp sắc bén, khí thế bức người như vậy?
Trước đây chỉ biết bởi vì nàng và nhị ca đi lại gần gũi với ngũ hoàng tử mà tức giận, hoặc là dùng cái loại trò trẻ con ngươi tốt với kẻ địch của ta ta liền không tốt với ngươi.
Chẳng lẽ hắn đột nhiên rẽ theo hướng thông suốt rồi, hiểu được lôi kéo thế lực trung gian?
Nàng không khỏi nhìn hắn một cái, đôi con ngươi thâm sâu cũng đang nhìn qua, nàng rũ mắt xuống mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Tô Mạt thản nhiên nói:“Điện hạ lời này rất kỳ quái. Ta bất quá là một tiểu thần nữ, làm sao dám cùng ngài đối nghịch? Cho ta mượn mười cái lá gan ta cũng không dám.”
Thái tử nhìn sát nàng,“Ngươi nếu muốn tốt cho nhị ca ngươi, thì không nên đi lại thân thiết với ngũ đệ. Là địch là bạn, ta còn phân rõ được.”
Tô Mạt thở dài,“Điện hạ, ngài là bình tĩnh, lời này liền hai ta đã nói rồi. Cho nên nói cho xong luôn, sau này ngài cũng coi nhưu chưa nói qua, chỉ để ta nhớ kỹ là được rồi. Cho dù ta có khả năng sẽ phàn nàn với bệ hạ, ngài cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đúng không.”
Quả thực rất là thông minh trí tuệ.
Thái tử hừ một tiếng, khẳng định nói:“Ngươi sẽ không nói .”
Tô Mạt bĩu môi, giọng mỉa mai nói:“Ta đương nhiên sẽ không nói. Ta là ngốc tử ta mới nói cùng bệ hạ. Để hắn cảm thấy ta lòng dạ khó lường, ly gián tình phụ tử các ngươi sao?”
Thái tử nếch môi, lộ ra mỉm cười,“Ngươi biết là tốt rồi.”
Tô Mạt buồn bã nói:“Điện hạ, kỳ thật ngài muôn phần cũng không cần thần hồn nát thần tính . Ta cùng phụ thân trung thành với bệ hạ, trung thành với tân quân tương lai.”
Nàng xem như mạo hiểm nhắc nhở hắn, nể mặt Tô Trì đi theo hắn mà nhắc nhở.
Dù sao Tô Trì là trưởng tử Tô gia, nàng không hy vọng Tô gia có cái gì bất trắc.
Nàng tình nguyện cứu lại, không thích phá hủy.
Lại nói thêm Tô gia bị hủy đối với nàng cũng không có chút lợi nào.
Nàng hy vọng chút nhắc nhở đó có thể làm cho thái tử hoàn toàn tỉnh ngộ, Tô gia vĩnh viễn đi theo hoàng đế.
Hoàng đế sống một ngày, liền tận trung với hoàng đế.
Chờ hoàng đế sau khi qua đời, ai đăng cơ, liền tận trung với tân quân, tuyệt đối không phải là cái gì thái tử, ngũ hoàng tử.
Dù sao, so sánh với hoàng đế, thái tử có là thứ gì?
Trong lịch sử thái tử bị phế nhiều không biết bao nhiêu.
Nhất là đối với một thế hệ hoàng đế anh minh và sống lâu, tranh ngôi vị thái tử tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt.
Theo nàng biết, thái tử của Hán Vũ Đế, thái tử của Đường Thái Tông, thái tử của Khang Hi đế, đều không có cái ૮ɦếƭ yên thân.
Mà ba người này có thể nói là ba vị hoàng đế nổi tiếng trong lịch sử đất nước Trung Quốc.
Tổng hợp lại mà nói Thủ Chính đế, coi như là vị quân vương anh minh đứng đầu, chẳng lẽ sẽ không hiểu sao?
Tô Mạt sở dĩ nhìn thấu, hơn phân nửa là dựa vào việc lấy lích sử làm gương, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Thái tử nghe vậy, suy nghĩ lại càng nhiều, sau khi đưa Tô Mạt về cung, hắn lại xuất cung.
Lấy lí do đi thăm ngoại công đang dưỡng bệnh ở nhà, đi tới Tống Quốc Công phủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc