Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 256

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Trì lãnh nghiêm mặt đi đến hướng bọn họ, lạnh giọng nói:“Tô Việt, ai cho ngươi đến?”
Tô Việt vội hành lễ, gặp qua đại ca, lại nói:“Là các bằng hữu tiến cử, hôm nay ngũ điện hạ phái người thông tri .”
Tô Trì lạnh lùng nhìn sát hắn,“Đã bẩm báo tổ mẫu cùng phụ thân xin chỉ thị chưa?”
Tô Việt gật đầu,“Đã nói qua. Tổ mẫu để cho ta tới thử xem. Phụ thân cũng đồng ý.”
Tô Trì tức giận đến sắc mặt xanh mét, hắn còn có thể làm cho mình càng khó xử càng khó làm người hơn sao?
Lại là Hoàng Phủ Giác!
Hắn hừ nói:“Phụ thân cùng tổ mẫu chưa nói cùng ta, ngươi còn không mau trở về!”
Chẳng lẽ chỉ bằng một tên Hoàng Phủ Giác thì có thể đem Tô gia bọn họ tách thành hai nửa sao?
Từ Minh Khôn một người bằng hữu tốt của Tô Việt nói:“Tô đại thiếu gia cũng quá khí thế bức ép người khác đi . Nếu là......”
“Câm miệng!” ánh mắt Tô Trì lạnh lẽo ngó hắn, ngạo nghễ nói:“Ngươi là thứ gì? Ta giáo huấn đệ đệ của mình, có phần ngươi xen mồm vào sao? Chẳng lẽ của phụ thân cùng huynh trưởng ngươi, không có giáo dục cho ngươi cái gì gọi là tôn trọng huynh trưởng sao?”
Từ Minh Khôn cũng là cái cứng rắn tính tình , cả giận:“Rõ ràng là ngươi không đúng, ta xem ngươi đệ đệ biết như thế nào đệ cung, hắn học hảo. Phụ thân ngươi cùng tổ mẫu một cái giáo pháp, vì sao ngươi sẽ không biết đạo huynh hữu đâu?”
Tô Trì sắc mặt nhất thời âm hàn đến cực điểm, dương tay chính là một quyền, Tô Việt tay mắt lanh lẹ, việc xông về phía trước đi cái trụ Tô Trì cổ tay,“Đại ca, từ thiếu gia bất quá là vì bằng hữu lời nói nói, ngươi không cần động khí.”
Tô Trì căm hận cực kì, nhấc chân đạp một cước vào bụng Tô Việt, một cước đem hắn đá bay xa, phịch một tiếng, rớt ở bên ngoài lan can trên thềm đá.
Tô Trì đi theo thái tử học cưỡi ngựa bắn tên, võ thuật không tệ.
Tô Việt lại không biết võ công, nhất thời quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích được.
Vài người bằng hữu của Tô Việt lờ mờ nhìn thấy, vội tiến lên xem Tô Việt có sao không.
Từ Thiểu Khôn thấy Tô Việt không động đậy cựa quậy gì, nóng nảy, cả giận nói:“Các huynh đệ, đấm cho tên khốn khốn khiếp không có tính người kia một trận mau.”
Vài người đồng loạt xông lên, quyền cước giao nhau, tuy rằng Tô Việt không biết võ công, nhưng mấy tên huynh đệ này bình thường lúc rảnh rỗi cũng luyện ít quyền cước phòng thân, tuy rằng đơn đả độc đấu không phải đối thủ của Tô Trì.
Nhưng người ít không đánh lại đông, không mất bao lâu, Tô Trì cũng bị đánh cho rách khóe miệng chảy máu, quần áo rách nát.
Pu'i tóc của mấy tên huynh đệ cũng xiêu vẹo, khăn chít đầu bị rớt xuống, chật vật không chịu nổi.
Lúc này có một người hô to lên một tiếng:“Dừng tay!”
Mọi người chỉ thấy thái tử, Hoàng Phủ Giác, Tô Mạt vài người từ sau viện đi lại đây, liền vội nhường đường cho bọn họ.
Người bên kia vừa la to một tiếng đó, lại là Tống Dung Hoa cùng vài thanh niên công tử khí độ bất phàm đang đi tới, mọi người nhận ra đó là Tống gia tứ công tử ngũ công tử, còn có vài người đường huynh đệ, cùng với vài bằng hữu giao hảo của bọn họ.
Có chút tin tức linh thông đều nghe nói chuyện Tô Mạt cùng Tống Dung Hoa tranh Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt dũng cảm thừa nhận , nhưng Tống Dung Hoa thì ấp a ấp úng.
Kết quả Tô Mạt giành được cái mỹ danh dám yêu dám hận.
Tống Dung Hoa lại bị nhân giọng mỉa mai nữ hài tử lớn không an phận.
Ít nhất nhiều thiếu niên nam nữ là nói như thế .
Tống Dung Hoa chính là đã biết điều này, tức giận không ít, nghe người ta nói Tô Mạt đã vào cung rồi, còn tới Thị MậuTư, liền dùng hết sức đến đây muốn ganh đua cao thấp .
Không nghĩ tới vừa tiến vào, liền nhìn thấy Tô gia huynh đệ ra tay quá nặng với nhau.
Thật đúng là ông trời giúp nàng.
Tống Dung Hoa vui sướng khi người khác gặp họa liền châm chọc nói:“ Tô gia này thật đúng là không có gia giáo nha, ca ca giáo huấn đệ đệ, đệ đệ còn dám cãi lại. Thế nhưng còn quấn quýt với đám bạn bè xấu không có thứ nào ra hồn lại còn dám đánh ca ca quá nặng. Thật sự là quá không quy củ.”
Tô Mạt lo lắng cho nhị ca, không cùng nàng ta khua môi múa mép, không thèm nhìn ai tới, chỉ giành lấy vị trí của người đang đỡ Tô Việt hét lớn ,“Đừng chạm vào hắn!”
Nàng quỳ gối bên người nhị ca, trước là cầm tay hắn xem thử mạch đập, cường kiện hữu lực, không có vấn đề lớn.
Hẳn là lực đạo Tô Trì phát ra rất độc ác, rất âm ngoan, nhất thời đem huyết mạch của hắn bị phong bế, làm cho hắn ngất đi.
Tô Mạt ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói:“Nhị ca, nhị ca......”
Một bên gọi, một bên vỗ về xoa nhẹ cột sống cho hắn, lại xoa P0'p vào huyệt nhân trung của hắn.
Một lát, Tô Việt tỉnh lại, ho khan một tiếng, suy yếu nói:“Tiểu muội, nhị ca...... Vô dụng.”
Tô Mạt trong lòng khó chịu, lại cười nói:“Để ngươi giao kết bằng hữu cẩu thả.”
Bên kia đánh nhau bị ngăn ra, Từ Thiểu Khôn xông lại đây nhìn Tô Việt, vừa nghe được Tô Mạt nói những lời này.
Hắn thực bị thương nói:“Tiểu muội, ngươi như thế nào lại hạ thấp chúng ta như vậy? Nhị ca ngươi giao kết bằng hữu cẩu thả, chẳng phải chúng ta đây đều là rác rưởi sao ?”
Tô Mạt bĩu môi, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt với hắn, lát nữa mới tính sổ với hắn sau.
Trước mắt công chúng, không có mười phần nắm chắc liền dám xuất đầu lộ diện, kết quả hiện tại thì tốt rồi đó, nhị ca bị đánh, bọn họ cũng bị đánh, một đám người chật vật chịu không nổi.
Muốn mất mặt bao nheieu liền có bấy nhiêu.
Tống Dung Hoa cùng hai tên ca ca Tống Tứ, Tống Ngũ của nàng ta cùng nhau đến, bởi vì Tô Mạt có thể đến, Tống Dung Hoa tức khí, nhất định phải nháo loạn lên mới chịu.
Dựa vào cái gì , cùng thích Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt đã bị người ta nói dám yêu dám hận, tự mình đã trở thành không biết xấu hổ .
Nàng ta nhất định phải lý luận một phen mới được.
Tuy rằng nàng ở trong cung khắp nơi đều nhằm vào Tô Mạt, mỗi lần đều thất bại, nhưng những sự tình đó cũng đều là phạm vi nhỏ, bị đám người hoàng quý phi cản lại.
Cho nên bên ngoài cũng không phải có nhiều người lắm biết, chỉ có mấy nhà đại gia tộc tin tức linh thông mới biết thôi.
Tống Dung Hoa mặc dù có thời điểm kiêu căng vô thường, nhưng lần này xuất hiện, cũng là cao quý hào phóng, giống một công chúa kiêu ngạo, ánh mắt cũng không tiếp xúc với bất kì ánh mắt của ai, nhất thời làm cho người ta cảm thấy cao không thể với tới.
Tống Tứ thấp giọng nói:“Tam ca kêu chúng ta đến xem, đi theo học tập, không kêu chúng ta lo chuyện bao đồng .”
Tống Dung Hoa liền bĩu môi,“Ngươi mặc kệ hắn ta đi. Ngươi nghe đại ca nhị ca là tốt rồi. Tô đại ca là cánh tay phải của thái tử ca ca, chúng ta không thể không quản.”
Tống Ngũ giương giọng nói:“Đúng. Hơn nữa, ta còn muốn tiến vào Thị MậuTư nữa.”
Ai không muốn tiến vào chứ? Tiến vào sau có thể quang minh chính đại theo việc buôn bán Hồ thương.
Có triều đình làm hậu thuẫn, còn sợ không kiếm được tiền sao?
Đó là việc một đống bạc đang vẫy gọi a.
Tống Ngũ cái khác thì không được, việc mở cửa hàng buôn bán vẫn là có vài phần thiên phú, cho nên cho dù sở thích lung tung lộn xộn, lão gia tử trong nhà, cũng không quyết liệt quản hắn.
Tô Mạt trừng mắt nhìn Tống Ngũ liếc mắt một cái, khiến hắn thấy hết hồn, nhịn không được liền nghĩ tới đám đao sắc nhọn vù vù bay tới, hận không thể xoay người bỏ chạy.
Tống Dung Hoa phì một tiếng, véo Tống Ngũ một phen,“Ngươi đừng có mà làm kẻ bất lực, nàng ta là một nữ hài tử, ngươi sợ cái gì? Không phải có thái tử ca ca đang ở đây sao? Ta kêu ngươi chuẩn bị ngươi chuẩn bị tốt chưa?”
Tống Ngũ vội né tránh, thấp giọng nói:“Chuẩn bị tốt rồi. Bất quá ngươi cũng nên chú ý, nếu Hoàng Phủ Cẩn trở về không thừa nhận, đến lúc đó lại gặp phiền toái. Ngươi cũng không phải không biết Vương Mai Lâm bị hắn chỉnh ra cái bộ dạng gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc