Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 255

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Miễn cho người ta nói Tô Việt đi cửa sau.
Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nhìn nàng,“Ngươi làm sao mà biết?”
Tô Mạt bật cười, trò trẻ con, còn muốn lừa nàng sao nổi chứ?
Tuy rằng thịnh truyền là hộ bộ Thị Lang làm chủ giám khảo, nhưng đó là ba ngày sau, nếu đã tổ chức sớm vào hôm nay, đương nhiên quan chủ khảo chân chính chủ phải là hắn rồi.
Chỉ sợ, về sau những người này không thể không có quan hệ đến kế hoạch mở rộng nguồn tài chính thu vào.
Coi như là người của hắn .
Không biết hoàng đế có phải có ý tứ này hay không, cố ý để ngũ hoàng tử tự bồi dưỡng thế lực của riêng mình?
Ý tưởng này khiến nàng giật mình.
Có hoàng đế nào sẽ cố ý chế tạo phiền toái cho thái tử chứ?
Có hoàng đế lại không thích chính đảng, kéo bè kết phái chứ.
Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều chăng.
Dù sao bọn họ ai làm hoàng đế cũng không quan hệ tới nàng, cũng không phải Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt thấy những người đó đều nhìn qua đây, dứt khoát ném đi cái mũ che mặt.
Nhìn thấy những người đó hít vào một trận lãnh khí, thậm chí có cả tiếng huýt sáo vang lên.
Kim Kết tức giận đến nỗi banh quai hàm hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.
Lăng Nhược vẻ mặt bình tĩnh.
Tô Mạt cũng không để ý, dù sao nàng hiện nay cũng khác với những tiểu thư khuê các, nếu dám đứng trước đám đông công khai sự ái mộ của nàng với Hoàng Phủ Cẩn, lại được hoàng đế ban cho chức ngự tiền nữ hành tẩu.
Thì đó có thể công khai xuất đầu lộ diện. Ở ngự tiền cùng các đại thần giao tiếp là chuyện thường.
Giống như vậy đến xem cuộc thi tuyển chọn này cũng không có gì quá đáng.
Đám người này rất nhiều người đã nghe sự tích về nàng nhưng lại chưa gặp qua người. Cho nên đều hận không thể bổ nhào qua nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc là một nữ hài tử như thế nào.
Tin vỉa hè, có hơn phân nửa là khinh bỉ nàng, còn có một nửa là ủng hộ nàng.
Phe thích nàng nói nàng có trí tuệ lại hào phóng, dám yêu dám hận, không làm ra vẻ mềm mại dịu dàng, thiên chân tự nhiên.
Phe chán ghét nàng thì nói nàng lấy lòng mọi người, nói nàng không tuân thủ nữ tắc, bại hoại môn phong, liên lụy danh dự Lâm Giang vương.
Bọn họ thậm chí đang đợi, Lâm Giang vương Hoàng Phủ Cẩn sau khi hồi kinh, nghe được lời nói dõng dạc của Tô Mạt sẽ tới cửa đạp đại môn Tô gia, cảnh cáo nàng đừng có mà có ý đồ với hắn làm gì.
Đồng thời có ít người hiểu rõ mối quan hệ của nàng với Hoàng Phủ Cẩn, xuất phát từ tâm tư nào đó, tự nhiên cũng gia nhập vào trong đội ngũ bọn họ, hết sức bôi nhọ gièm pha.
Tô Mạt không quan tâm.
Bởi vì con người là sống vì mình, nếu tranh đấu không qua, hoặc là không tuân thủ thế tục sẽ bị nước miếng nhấn chìm, nếu không tách rời được hoàn cảnh đó. Vậy ngươi phải tuân thủ.
Nếu như chính mình sẽ không chịu ảnh hưởng từ bọn họ, bọn họ phun bao nhiêu nước miếng cũng sẽ không phun nổi tới trên người nàng.
Nàng sợ cái gì, quản bọn họ là cái lông tóc gì!
Quan trọng nhất là, thời điểm xuất hiện lời đồn đãi, nam nhân có đứng chắn trước mặt nàng hay không.
Hoàng Phủ Cẩn của nàng, cho dù trời cao có đổ cơn mưa dao xuống cũng sẽ chống đỡ giúp nàng.
Cho nên nàng có gì phải sợ.
Tô Việt lôi kéo nàng đi sang một bên, liên tục hỏi vài cái vấn đề, một bộ dáng sợ nàng ở trong cung bị ủy khuất .
Vừa sợ hoàng đế khi dễ nàng, lại sợ thái tử cùng đại ca gấy phiền toái, lo lắng Hoàng Phủ Kha đi quấy rối, hoàng quý phi giở mấy trò xấu.
Tư thế nận không thể đem nàng về nhà.
.
Tô Mạt mỉm cười, nghịch ngợm nói:“Nhị ca, ngươi đem ta trở thành mấy con vẹt đó trên hành lang nhà chúng ta rồi.”
Nhà bọn họ có một con vẹt bị thất lạc, nhị ca cũng lo lắng, chỉ sợ nó ở trong Ⱡồ₦g sắt sống quen rồi, đi ra ngoài sẽ đói ૮ɦếƭ.
Tô Việt làm bộ giận dỗi nói:“Ta không phải quan tâm sao? Ngươi lại không coi ra sao, một bộ dáng hi hi ha ha thế kia, cái gì cũng không để ý.”
Tô Mạt cầm tay hắn,“Nhị ca, ta làm sao có thể không cần chứ.”
Nàng vẫy tay, ý bảo Tô Việt cúi đầu xuống, nàng ghé lỗ tai hắn nói vvài câu.
Tô Việt nghe được liền khi*p sợ,“Có thể được không?”
Tô Mạt mím môi cười nhẹ,“Đương nhiên.”
Lúc này vài người bằng hữu tốt của Tô Việt, huân quý tử đệ của các nhà khác, tụ họp lại đây cười nói:“Tô Việt, các ngươi đang nói cái gì. Còn giấu chúng ta, mau giới thiệu ngươi muội tử cho chúng ta quen biết đi.”
Trong đó có vài người 13, 14 tuổi, nhìn chằm chằm vào Tô Mạt.
Luôn cảm thấy bộ dạng thật sự của nàng so với người ta nói còn đẹp hơn.
Tuy rằng cũng là một đôi mắt, một cái mũi, một đôi tai bình thường.
Nhưng vì sao đặt trên khuôn mặt nàng lại đẹp mắt như vậy?
Đôi con ngươi linh hoạt như biết nói, ánh mắt trong suốt cơ hồ làm cho người ta như nghe thấy nước chảy ào ào.
Làn môi đỏ mọng xinh tươi có thể khiến người ta ngửi được mùi hoa hồng thơm ngát.
Hấp dẫn ánh mắt người khác nhìn vào lại muốn nhìn lâu hơn.
Một nữ hài tử giống như nàng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy thì kinh diễm, lần thứ hai nhìn lại cảm thấy rất dễ chịu, nhìn lần thứ ba vẫn còn muốn nhìn, cũng đúng là hiếm thấy.
Một người ghé lỗ tai nói với Tô Việt:“Tô Việt, chờ muội muội ngươi trưởng thành, phỏng chừng nữ nhân đẹp nhất trong kinh thành này.”
Tô Việt đấm hắn một quyền,“Lại nói hươu nói vượn, ta với ngươi tuyệt giao.”
Hắn nói với Tô Mạt:“Mạt nhi, ngươi đi trước tìm ngũ điện hạ đi.”
Bọn họ ở phía sau viện, nơi đó không có nam nhân như đám nam nhân này không kiêng nể nhìn chằm chằm nàng..
Tô Mạt mỉm cười, dẫn Kim Kết cùng Lăng Nhược đi ra phía sau.
Kim Kết thấy có người nhìn theo các nàng, hung dữ quét ánh mắt về phía bọn họ vài cái, chọc cho đám thiếu niên đó cười rộ lên.
Tô Việt nghiêm mặt nói:“Về sau ai nếu còn dám nói tiểu muội ta cái gì, ta Tô Việt tất yếu sẽ cùng hắn tuyệt giao .”
Những người đó lập tức nói:“Tô Việt, chúng ta cũng chưa nói nàng gì a. Chỉ là rất kinh diễm thôi, quá mến mộ ...... Tô Việt, ngươi nói cho chúng ta......”
Tô Việt cất giọng căm hận nói:“Cấm! Ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi nếu có lỗ tai, đều nghe qua tiểu muội ta đã từng tuyên bố. Muội ấy cùng nhị điện hạ đã sớm mến mộ nhau rồi. Bệ hạ cùng cha ta cũng đồng ý. Các ngươi cũng đừng ở đó mà tự rước phiền toái.”
Nhớ tới ánh mắt so với lưỡi đao còn bén nhọn hơn của Hoàng Phủ Cẩn, vài người bọn họ vội cúi đầu.
“Vậy để nàng ấy làm tiểu muội của chúng ta là được chứ gì.”
Có một muội tử như vậy, có thể lúc nào cũng nhìn thấy, cũng không tệ lắm.
Tô Việt xuy một tiếng,“Các ngươi nghĩ dễ dàng như vậy hả. Hiện tại muội ấy tiến cung rồi. Ngự tiền nữ hành tẩu, ta đây này nhị ca của muội ấy còn không gặp được. Còn dám nhận là tiểu muội của nhóm các người!”
Mấy người lập tức bắt đầu nháo lên,“Vậy làm sao đây?”
Một người nhìn thấy, vội thấp giọng nhắc nhở,“Thái tử điện hạ cùng Tô đại thiếu gia đến rồi kìa!”
Tô Việt vội nghiêm mặt nín thở, cùng mọi người tiến lên hành lễ.
Thái tử nhẹ nâng tay, lạnh nhạt nói:“Miễn lễ.”
Nói xong liền dẫn theo người đi về phía sau.
Tô Trì nghe được một ít đám người Tô Việt nói chuyện, liền hung hăng trừng mắt với hắn một cái.
Nhị đệ này càng ngày càng không biết quy củ.
Quy củ của Tô gia là một người có tiền đồ nhất ra ngoài làm quan, bọn đệ đệ ở nhà quản lý gia vụ, làm hậu phương ổn định vững chắc.
Miễn cho làm quan nhiều, chính kiến bất đồng, sẽ nảy sinh tình trạng chia rẽ.
Mà huynh đệ tranh đấu giống như sập tường , gia tộc dễ lụi bại nhất.
Đại ca như thế, Tô Việt liền không dám nói tiếp nữa, tôn trọng trưởng bối là gia quy nghiêm khắc nhất của đại gia tộc, phàm là gia tộc có tiếng, hoàn toàn không có ngoại lệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc