Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 254

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Giác ngồi xuống ở bên cạnh nàng, cười nói:“Ngươi sợ cái gì, ta chỉ nói cùng phụ hoàng, còn thỉnh phụ hoàng giữ bí mật cho ngươi, không nói cho người khác biết đó là biện pháp do ngươi nghĩ ra. Cuốn tập này, là thứ tuyệt mật, bên trong có công nghệ cùng với nhóm thợ công tượng. Trừ ngươi cùng phụ hoàng ra, người khác cũng chưa thấy qua.”
Tô Mạt thế mới nhẹ nhàng thở ra, Hoàng Phủ Giác làm việc luôn làm cho người ta yên tâm như vậy, hầu như không có chút sai lệch.
Hoàng Phủ Giác nghiêng thân mình hướng về phía nàng, hơi cười nhìn nàng chăm chú,“Nhưng, ngươi giúp ta một việc, nếu đã vào trong cung, mọi người cũng đã gần hơn, về sau theo ta cùng nhau làm đi.”
Tô Mạt thản nhiên nói:“Ngũ điện hạ, là bệ hạ kêu ta tiến cung, ngự tiền hành tẩu, rốt cuộc làm cái gì, cũng phải do bệ hạ định đoạt.”
Triều đình nữ tử là không thể làm quan, cũng không thể tham gia vào chính sự.
Cho nên, nàng cảm thấy chức trách nữ tiền ngự hành tẩu của nàng về sau, chỉ sợ sẽ rất kỳ quái.
Hoàng Phủ Giác cầm lấy cuốn tập nàng đặt trên bàn nhìn, đứng dậy nói:“Hôm nay là ngày chọn lựa Thị Mậu Tư, ta đang muốn đi, không biết ngươi có hứng thú cùng ta đi xem hay không.”
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Không phải qua hai ngày nữa sao?”
Xem Hoàng Phủ Giác cười thú vị, nàng đột nhiên ý thức được, thì ra bọn họ cũng biết phóng hỏa mù.
Rõ ràng là hôm nay, lại phóng tin tức nói là qua vài ngày nữa.
Vậy rất nhiều người chẳng phải đều sẽ bỏ lỡ.
Nàng đứng dậy,“Không được, ta phải đi nói cho nhị ca.”
“Mạt nhi!” Hoàng Phủ Giác vội gọi nàng lại.
Tô Mạt trở lại nhìn hắn,“Ngũ điện hạ?”
Hoàng Phủ Giác đuổi kịp nàng, cười nói:“Đi thôi, Tô Việt nơi đó ta đã phái người thông báo rồi.”
Tô Mạt ngẩn người, Hoàng Phủ Giác giải thích nói:“Thị Mậu Tư không có dễ như vậy có thể vào được. Tuy rằng chức quan không lớn, nhưng là chức quan béo bở, thiệt nhiều huân quý tử đệ đều muốn chen vào. Nhiều người đau đầu, ai cũng không thể đắc tội. Cho nên ta đã nghĩ ra biện pháp như vậy, trước tiên chọn lựa. Qua mấy ngày, lại chọn lựa những người đã dự bị sẵn, đi hỗ trợ. Đến lúc đó là không có thực quyền .”
Tô Mạt hiểu rõ, khen:“Chiêu này của Ngũ điện hạ hay.”
Hoàng Phủ Giác ý bảo nàng vừa đi vừa nói.
Tô Mạt liền mang theo Kim Kết cùng Lăng Nhược, còn có hai tiểu thái giám tùy thân, đi theo Hoàng Phủ Giác tới Hộ bộ Thị Mậu Tư.
Trong cung không có hoàng đế đặc biệt cho phép, nhóm hoàng tử công chúa, không được cưỡi ngựa ngồi kiệu, khiêng kiệu cũng không được, chỉ có thể đi.
Cung điện rộng như vậy, phải đi bộ, cũng không tốn ít thời gian.
Cho nên Hoàng Phủ Giác mới sáng sớm liền xuất môn.
Trên đường hắn cùng Tô Mạt nói một chút về cái kế hoạch kia hàng dệt kim kia.
Hắn muốn lấy nguồn thu từ mặt hàng này làm tăng ngân khố thu vào cho triều đình, còn muốn nhân cơ hội cải thiện cuộc sống dân chúng, tạo cho dân chúng một ít thuận lợi.
Hơn nữa hắn còn muốn kết hợp cách làm tất truyền thống và đan tất kia cùng nhau.
Đem hàng dệt kim dung nhập vào những mặt hàng trang sức hiện có.
Một ít lý niệm cùng lối suy nghĩ của hắn, cũng làm cho Tô Mạt cực kỳ khâm phục.
Hàng dệt kim cùng với chất liệu vải vốn có, mặt gàng nào cũng có ưu điểm, ngoài việc làm tất cùng nội y, hàng dệt kim cũng không có cách nào khác thay thế được trang phục chính thống.
Bởi vì thể hiện phong cách bất đồng, văn hóa cũng không giống.
Nhưng hàng dệt kim cũng là một nguyên tố rất tốt làm đa dạng đồ trang trí
Mà Hoàng Phủ Giác có khứu giác nhạy cảm nhất về vấn đề thương nghiệp, nói ra vài phương án đều cùng Tô Mạt không bàn mà trùng ý.
Hắn thậm chí phi thường mẫn cảm đem kỹ thuật này kết hợp cùng công nghệ truyền thống dệt tơ lụa…vv, có thể sản xuất ra một hình thức mới về công nghệ dệt.
Nghe được điều đó Tô Mạt không thể không bội phục hắn, thật sự là có ý nghĩ rộng lớn, giỏi về bắt lấy cơ hội.
Nàng chỉ đưa cho hắn cái bắt đầu, hắn đã muốn mở ra một con đường rộng lớn thênh thang như vậy.
Con đường này, sẽ làm cuộc sống của dân chúng Đại Chu càng thêm phong phú đầy đủ.
Nếu hắn thật sự có thể vẫn lấy dân làm gốc, thật đúng là so với thái tử càng thích hợp làm hoàng đế hơn.
Tô Mạt thở dài.
Hoàng Phủ Giác suy nghĩ phương án kế hoạch đó, đề cập qua cùng mẫu phi, nhưng nàng căn bản không hiểu, lại sợ này sợ nọ.
Còn cố kỵ đến thái tử, hoàng quý phi, thậm chí hoàng đế nơi đó.
Kết quả bó tay bó chân , hắn cảm thấy không có ý nghĩa, liền cũng không dám lại nói cùng mẫu phi.
Mà điều trọng yếu như vậy đó, hắn cũng sẽ không nói cùng người khác.
Trừ phi chính mình có phương pháp kĩ càng, cũng sẽ không thường xuyên đi quấy rối hoàng đế.
Cho nên hắn ngay khi nói cho Tô Mạt nghe, nàng vừa thưởng thức lại đưa ra tính khả thi của sự việc, quả là khiến hắn thật cao hứng.
Dọc theo đường đi, liền đem toàn bộ ý tưởng của hắn nói hết ra cho Tô Mạt nghe.
Tuy rằng Tất và quần áo bó sát Xuân thu -- đây là do Hoàng Phủ Giác tự mình đặt tên, Tô Mạt không có nói cho hắn. Bởi vì hắn cảm thấy mặc vào mùa xuân thu, thì liền lấy tên như vậy. Làm cho Tô Mạt kinh hãi vì khả năng quan sát và sức liên tưởng của hắn.
Hắn cảm thấy tuy rằng mấy thứ đan dệt đó cái đơn lẻ cũng chả kiếm được bao đồng, nhưng là bởi tiện lợi, có thể mở rộng phát triển.
Sẽ có lượng nhu cầu rất lớn.
Lại phân ra mấy đẳng cấp, loại cung đình đương nhiên là tốt nhất, dân gian có thể dùng loại bình thường còn có loại hàng hạng trung, cao cấp.
Về loại hàng tốt, trong nhà nhóm phú hộ có người hầu gia phó, có thể đan loại tốt nhất để cho chủ tử của mình dùng.
Bắt đầu, người gia đình thường sẽ cảm thấy mua hơi đắt, hoặc là tự mình đan cũng được, tự mình động tay động chân vào làm, sẽ cảm thấy không có tiện lợi như mình nghĩ, không bằng người ta sản xuất hàng loạt vừa tiện lợi vừa rẻ.
Thời điểm đến nha môn hộ bộ, mặt trời đã lên cao.
Hoàng Phủ Giác đúng lúc nói đến chuyện máy móc.
“Nếu có thể có loại máy móc như kiểu máy dệt dùng chân đạp, để thay thế việc làm thủ công kia, thì người dân chắc sẽ vô cùng tình nguyện việc mau hàng sản xuất đại trà.”
Tô Mạt thật sự là muốn ôm đầu chạy mất, hắn không phải là biết nàng là bị xuyên qua đến đây chứ, muốn vắt kiệt sức lực của nàng sao chứ?
Nàng tuy rằng biết việc tất được dệt ra từ các loại máy móc trong xưởng, nhưng nàng thất ra chưa có tận mặt nhìn thấy.
Nàng sẽ không giúp hắn phát minh máy móc gì đó đâu.
Nàng cười nói:“Đám sư phụ dệt thông minh như vậy, chỉ cần nói cho bọn hắn nghe, bảo đảm không cần tốn bao nhiêu thời gian, bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp để giảm bớt lao động thủ công và tăng tốc độ dệt.”
Từ chỗ nông trường của nàng, nàng đã nghiệm ra điều này.
Những người đó, đầu óc cũng không phải chỉ biết chưng ở đó.
Dù sao cũng tích lũy mấy ngàn năm văn hóa, tuy rằng không có cuộc cách mạng công nghiệp, nhưng loại máy móc bằng gỗ đơn giản, bọn họ vẫn là rất lợi hại .
Cho nên, chuyện này vẫn là để người khác đau đầu đi.
Nàng cũng không muốn tự tìm phiền toái đi giúp Hoàng Phủ Giác phát minh cái loại máy móc đó.
“Tiểu muội! Ngũ điện hạ!”
Bọn họ đi xuyên tiền sảnh sau đó đến chỗ trường thi Thị MậuTư, Tô Việt đang ở trong viện cùng vài người quen biết nói chuyện, vừa thấy bọn họ, lập tức vui mừng chào đón.
Tô Mạt vội nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ điện hạ nếu là quan chủ khảo, vẫn là đi trước đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc