Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 253

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đối với người lãnh ngạo như hắn vậy, muốn cúi đầu trước hoàng đế là không có khả năng.
Nhưng vì muốn gửi tới nàng một câu, hắn vẫn nhượng bộ.
Nếu không thư tín đã có hai vị tham tướng viết, dựa vào tính tình của hắn, đánh ૮ɦếƭ hắn cũng sẽ không viết thư cho hoàng đế.
Trước đây cho dù là tấu chương thỉnh an, chỉ sợ cũng là do nội thị viết giùm.
Nếu không phải bản thân mình còn nhỏ, không thể tự do, nàng thật rất muốn phóng ngựa như bay đi tới bên hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu.
Trong lòng nàng vừa ngọt lại vừa vui, chậm rãi đem mật tín kia gấp thành một con hạc giấy ngàn năm.
Sau đó lấy 乃út viết ngày tháng lên trên, lại vẽ cái khuôn mặt tươi cười, tự mình cất vào tráp đựng đồ cá nhân.
Cái chìa khóa do chính nàng cất giấu, ngay cả Hoàng Oanh các nàng cũng không thể xem.
Kim Kết nhìn trộm thấy, hì hì cười nói:“Tiểu thư, ngươi giấu bảo bối gì thế, sao lại giấu chúng ta.”
Tô Mạt hai má đỏ lên, sẵng giọng:“Tránh qua một bên, các ngươi ai cũng có nguyên một cái rương lớn, ta chỉ có cái hộp nhỏ như vậy, ngươi cũng muốn giành mới được hả?”
Kim Kết vội kêu Hoàng Oanh cùng Thủy Muội, cười nói:“Các ngươi nhìn xem tiểu thư đang chơi xấu kìa. Mấy cái rương lớn như vậy không phải cũng là của tiểu thư sao. Chiếu theo ý tứ của tiểu thư, ba rương này là của chúng ta, sáng mai chúng ta chuyển nhà đi, cứ để tiểu thư ở một mình trong cung đi.”
Tô Mạt quyệt miệng, bổ nhào lên đè nàng ta ở trên giường, hai tay véo lấy hai má của nàng ta, cười khanh khách nói:“Ta trị không được Hồ Tú Hồng, trị ‘đại quả cam’ cũng coi như là có lời .”
Kim Kết vội cầu xin tha mạng,“Tiểu thư kéo ta mập ra, thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”
Tô Mạt thản nhiên cười, phủi tay,“Buông tha ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, không được mở cái hộp nhỏ của ta, nếu không ta sẽ trở mặt với các ngươi biết chưa.”
Hoàng Oanh mím môi cười khẽ,“Cũng đừng để chuột rinh đi.”
Tô Mạt vội tiến lên, đem hộp nhỏ đặt ở dưới gối,“Như thế, yên tâm .”
Nói xong vỗ tay một cái,“Cấm luwoif biếng, tiếp tục thu thập phòng mau.”
Nàng chỉ huy dựa theo thói quen của mình, đem hậu viện cẩn thận thu thập một phen.
Hậu viện là phòng ngủ của các nàng, tiền viện coi như là nơi đãi khách.
Nơi đãi khách tận lực giữ lại cách bài trí như trướcx, nhưng phòng ngủ sẽ làm cho thoải mái hết mức có thể.
Lúc chạng vạng tối, hoàng đế lại phái Tiền cô cô đến ban thưởng nàng một cái hộp đồ ăn, thuận tiện kêu Tô Mạt giúp hắn điều chế một vài ly rượu mang về.
Tô Mạt điều chế là rượu dễ uống, thanh đạm lại có mùi vị kéo dài, còn có tác dụng ngưng thần bảo dưỡng.
Đã không còn đơn thuần của rượu nữa.
Tiền cô cô đi rồi, ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử phái người đến hỏi xem nàng còn thiếu cái gì, có cần cái gì, kêu nàng chỉ cần sai người đi nói với bọn họ là xong.
Bất kể cái gì, bọn họ đều vui lòng hỗ trợ.
Tô Mạt nói cảm tạ, sai lấy tiền thưởng cho tiểu thái giám đến truyền lời, nhất là thái giám từ bên ngũ hoàng tử tới.
Mà thất hoàng tử nghe nói bị hoàng quý phi phạt nhốt tại trong cung học chữ đọc sách không được tùy tiện xuất môn.
Tô Mạt lại phái nhân về nhà đi truyền lời, nói rằng chính mình ở trong cung hết thảy mạnh khỏe, kêu mọi người không cần lo lắng.
Tô Mạt tự tính thời gian của mình, được năm ngày nghỉ, mà cuộc thi đúng là ngày thứ năm.
May mắn còn kịp. Vì thế hai ngày này nàng làm quen một chút với tình hình ở trong cung, tiện thể kêu đám người Lăng Nhược cũng lặng lẽ hỏi thăm một chút bối cảnh của những người ở trong Kỳ Bàn viện này.
Bọn họ cẩn thận điều tra,vài người phụ cận hầu hạ quả thật là hoàng đế phái người bên người đến. Nhưng, mấy người làm công việc nặng nhọc kia thì rất khó nói. Phỏng chừng có một nửa là tai mắt.
Đối với Tô Mạt mà nói, phụ cận chỉ cần vài người tin cậy là được, đừng là gian tế của hoàng quý phi là được.
Người bên người Hoàng đế thì không sợ, dù sao nàng sẽ không làm mấy loại chuyện phạm thượng.
Mà hoàng quý phi cần phải đề phòng, dù sao cũng là loại nữ nhân ở trong cung đấu.
Tuy rằng nàng không có chính mắt chứng kiến, nhưng luôn cảm thấy hoàng hậu trước nói không chừng chính là do hoàng quý phi đấu ૮ɦếƭ.
Cho nên nếu xem thường hoàng quý phi, thì chính là sự sai lầm.
Sáng sớm jai ngày sau, có người gõ cửa, tiểu thái giám đến hậu viện bẩm báo, nói là ngũ hoàng tử tới chơi.
Tô Mạt đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang uống loại cháo mà Hoàng Oanh nấu cho nàng ở ngay trên bếp lò.
Nàng nghe nói Hoàng Phủ Giác đến, vội đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.
Nhắc tới, nàng vẫn thực cảm kích Hoàng Phủ Giác.
Tuy rằng lần trước là nàng lấy kỹ thuật hàng dệt kim để trao đổi cùng hắn để hắn nói giúp Hoàng Phủ Cẩn.
Đó là nàng không muốn thiếu ân huệ của hắn, mà thực tế hắn cũng không có ý tứ muốn nàng báo đáp.
Hoàng Phủ Giác cao lớn vững chãi, dung nhan tuấn tú, mặc một thân thường phục màu đỏ thẫm thêu hình rồng, ở trong thời tiết xuân hàn se lạnh càng lộ thêm vẻ thanh nhã như ngọc, siêu trần thoát tục.
Tô Mạt hành xong lễ, cười nói:“Ngũ điện hạ đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hàn này quá.”
Hoàng Phủ Giác ý bảo nàng không cần đa lễ, chế nhạo nói:“Lời này ngươi nói không đúng. Phụ hoàng đều tới đây rồi, ta đến nữa thì có cái gì ngạc nhiên. Làm vẻ vang cho kẻ hèn này là phụ hoàng, ta cũng không có hào quang lớn như vậy.”
Tô Mạt cười nói:“Là ta nói sai rồi.”
Hoàng Phủ Giác nhẹ nhàng khịt mũi,“Mùi cháo thơm quá. Các ngươi đang dùng bữa ?”
Tô Mạt bị hắn kinh ngạc, cái loại mũi gì a? Xa như vậy, vậy mà cũng có thể ngửi được.
Nàng mỉm cười,“Là nha đầu của ta tự nấu.”
Hoàng Phủ Giác cũng không khách khí, ngồi xuống ghế, hơi hơi cười nhìn nàng,“Thức dậy sớm quá, chỉ ăn qua có miếng điểm tâm. Nếu có nhiều, có thể hưởng chút thơm lây không.”
Tô Mạt đành phải kêu nha đầu đi mang cháo đến.
Rất nhanh đám nha đầu Thủy Muội bưng cháo đồ ăn đến, cháo màu hồng phấn, đồ ăn kèm màu xanh biếc, nhìn thấy khẩu vị vô cùng tốt.
Hoàng Phủ Giác một chút cũng không ngại ngần, vẫy một tên tiểu thái giám đang đứng bên ngoài hầu hạ, đem một quyển tập giao cho Tô Mạt.
Sau đó hắn liền vùi đầu bắt đầu ăn.
Hắn ăn cơm im lặng lại nhanh, Tô Mạt cũng không quấy rầy hắn, tự đi một qua một bên ngồi xem cuốn tập kia.
Dĩ nhiên là hắn an bài người ghi lại số liệu chức tất, quần áo đan.
Hắn đã âm thầm tiết lộ tin tức với hoàng đế, nhưng lại nói rõ là Tô Mạt từ trên một ít sách cổ, hơn nữa nhìn đám dân chài đan lưới, cùng với người Hồ dệt thảm nhất thời tâm huyết dâng trào, nghiên cứu ra loại công nghệ này.
Trong cuốn tập đều có ghi lại.
Ngay cả phản ứng của hoàng đế đều có ghi, thánh tâm rất vui mùng, liên tục khen ngợi ích nước lợi dân. Lại tán tụng hắn nhâи áι, Tô nữ trí tuệ …vân vân.
Nhìn thấy mà Tô Mạt thật sự là không biết phải nói cái gì cho phải.
Vốn đã nói qua, là trao đổi, nay hắn lại đem nàng lôi luôn vào cuộc, tương đương với việc nàng vẫn thiếu hắn một nhân tình.
Hắn tuyệt đối là cố ý.
Lúc này Hoàng Phủ Giác uống xong cháo rồi, đi theo Kim Kết đi ra sau súc miệng rửa tay, thu thập lưu loát mới quay lại gian trước.
Tô Mạt nhìn hắn một cái,“Ngũ điện hạ, ngươi không giữ lời hứa.”
Đã nói trước là giữ bí mật.
Chuyện này nếu làm cho nhóm người hoàng quý phi thái tử biết được, chỉ sợ có phiền toái.
Lấy lòng dạ thái tử cùng Tô Trì cái loại người không chứa nổi người khác này, ngày lành yên ổn của nàng...... Cũng may mắn là đã tiến cung .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc