Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 252

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Phụ hoàng cũng thường thường tức giận lên trút giận mà.
Vì sao chỉ riêng mình nàng là không được?
Còn bị Tô Mạt nói cho hiên ngang lẫm liệt như vậy. Chuyện tốt đều để cho nàng ta chiếm!
Tô Mạt thấy nàng ta chớp mắt, tức giận đến miệng đều méo đi, lại nói không ra lời, liền cười nói:“Ngươi nếu đối với ta có ý kiến, thì chỉ cần đi vào trong nói. Nếu ta không đúng chỗ nào, chẳng lẽ còn dám không nghe công chúa? Đừng nói ngươi là công chúa, ngươi cho dù không phải công chúa, vạch ra khuyết điểm của ta, ta cũng phải cúi bái cảm tạ ngươi.”
Hoàng Phủ Kha trừng mắt nhìn, nhìn vẻ ngọt ngào của Tô Mạt, nghĩ lại gì đó Tống Dung Hoa nói:“Công chúa đừng thấy nàng ta cười có vẻ đáng yêu như vậy. Kỳ thật nàng ta đều là giả bộ thôi. Nàng ta vừa ngoan độc lại tham lam. Nàng ta còn muốn thiến Ngũ Ca của ta kia. Ngũ Ca tốt là người tốt như vậy, đúng không.”
Tống Dung Hoa đem lần đó tới tửu lâu Tống Ngũ bị buộc viết giấy thiếu tiền thay hình đổi dạng kể qua cho Hoàng Phủ Kha nghe.
Hoàng Phủ Kha vẫn luôn muốn thay tống Dung Hoa ra mặt.
Hôm nay đã nghĩ Tô Mạt về sau tiến cung, nơi này chính là thiên hạ của mình, nhất định phải cho nàng ta chút ít sắc mặt.
Ai biết xuất sư bất lợi.
Nàng tức giận đến vừa xấu hổ lại quẫn bách. Hơn nữa nếu phụ hoàng thật sự ở đây, khẳng định sẽ hướng về bên Tô Mạt.
Nàng vùa tức giận, vừa dậm chân, quay đầu bỏ chạy. Mười mấy tên thái giám cung tì như ong vỡ tổ đuổi theo sau.
Tiền cô cô thở dài, lẩm bẩm nói:“Thập tam công chúa kỳ thật là đứa nhỏ thực đáng yêu. Ai......”
Mẫu phi dạy dỗ không tốt a!
Công chúa hoàng tử, được nuôi dưỡng trong thâm cung, việc dạy dỗ giao cho phụ nữ.
Cho nên ngoại trừ khai quốc hoàng đế, sau đó hoàng đế cùng nhóm hoàng tử càng ngày càng không đại lượng.
Tô Mạt thở dài, cho dù đây là một triều đại nàng không biết tên, nhưng là hoàng cung, so sánh với nàng từ lịch sự suy ngẫm ra, cơ bản đều giống nhau.
Vì tranh thủ tình cảm, vì quyền thế, vì tài phú......
Đều tranh giành ςướק đoạt đến đầu rơi máu chảy.
Cho dù ngươi muốn bo bo giữ mình, không muốn tham dự đấu tranh, nhưng là hoài bích có tội ( người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội).
Người khác cũng sẽ không cho ngươi chỉ lo thân mình.
Tô Mạt xin lỗi Tiền cô cô, nói:“Mới vừa rồi đã vô lễ đối với công chúa, còn thỉnh cô cô bao dung nhiều cho.”
Tiền cô cô cười, thật sự là một nha đầu thông minh, biết tiến thoái, thức thời.
Vừa không sợ phiền phức, lại khiêm tốn.
Không sợ công chúa tìm phiền phức, đối với tiểu thái giám cùng cung tì bình thường cũng rất lễ phép.
Trách không được bệ hạ luôn ở trước nàng cùng Lưu Ngọc khên Tô nha đầu luôn làm người ta yêu thích.
Tiền cô cô nói:“Nô tỳ còn thỉnh Tô tiểu thư về sau có thể cùng thập tam công chúa trao đổi nhiều hơn. Công chúa tuy rằng kiêu căng, nhưng làm người bản tính không xấu. Chỉ là bị một vài người xấu ảnh hưởng.”
Lúc này Lăng Nhược đi theo vài tiểu thái giám tiến vào, bọn họ phụ giúp một chiếc xe cút kít nhỏ, mặt trên đặt vài hũ R*ợ*u.
Lăng Nhược mặc quần áo lưu loát bình thường, dùng khăn vải màu lam bao đầu lại.
Tô Mạt nói với Tiền cô cô:“Đưa R*ợ*u đến đây rồi, cô cô có thể nói với Lưu công công có thể dùng ngự thiện rồi .”
Tiền cô cô mỉm cười, đi truyền lời.
Tô Mạt tự mình dẫn người đi sắp đặt mấy vò R*ợ*u này, kêu Lăng Nhược hỗ trợ nàng.
Hai người vừa nói vừa ra dấu tay chân, Tô Mạt đem tình huống của chính mình cùng với yêu cầu truyền lại cho nàng ta.
Lăng Nhược ngầm hiểu, trong chốc lát liền đi phân phó người ta an bài.
Tô Mạt sai người ta dựa theo yêu cầu của nàng ủ không ít R*ợ*u, nay độ tinh khiết so với trước đây đã cao hơn rất nhiều, mà loại R*ợ*u khác nhau, nàng lại có thể mò mẫm nghiên cứu phát triển lên một dạng mới.
Nàng cố ý pha chế mấy chén khác nhau, để vào những cốc đựng R*ợ*u khác nhau.
Hoàng đế uống vui vẻ, ăn thỏa mãn, một chút cơm đã phá đi quy củ “Thực bất ngôn” ( Ăn không nói chuyện), không ngừng khên Tô Mạt R*ợ*u ngon, còn để Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô ở trên bàn nhỏ bên cạnh hầu hạ uống cùng.
Sau khi cơm no R*ợ*u say, hoàng đế đứng dậy đi thong thả vài bước, vuốt bụng vừa lòng nói:“Đã lâu không vui vẻ như vậy.”
Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô nhìn nhau cùng cười.
Hoàng đế đi được vài bước, quay đầu nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, nghĩ muốn cái gì, cứ việc mở miệng.”
Tô Mạt mỉm cười,“Bệ hạ, R*ợ*u này là do một nha đầu nhà thần nữ điều chế ra. Nàng ta là do cha ta cùng nhị ca trong lúc vô tình gặp gỡ được ở một tửu quán, sau đó liền mướn về nhà. Bởi vì cũng biết làm chút công việc vặt, liền đi theo thần nữ cùng đại tỷ. Nếu bệ hạ thích, về sau kêu nàng ta......”
Hoàng đế ha ha cười, khoát tay áo,“Chuẩn, cứ để nha đầu đó tiến cung cùng ngươi.”
Nói xong đi đến trước mặt nàng, cười một tràng dài nhìn nàng,“Không có khác cái gì muốn sao?”
Tô Mạt ngẩng mắt nhìn hắn, trong lòng có chút dậy sóng, luôn cảm thấy trong ánh mắt hoàng đế có hàm nghĩa đặc biệt gì đó.
Điều nàng muốn ư? Đương nhiên là tin tức của Hoàng Phủ Cẩn.
Tuy rằng đã nói trước rồi, nhưng vẫn chịu không được, nàng biết hoàng đế nơi đó khẳng định là có thư tín.
Xem ra hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu nàng.
Nàng cắn môi, bản thân mình ở trong cung trước mặt người nhiều như vậy mặt nói thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng thích nàng, nay chỉ sợ toàn kinh thành đều biết chuyện này rồi.
Tuy rằng tình thế bức bách, hơn nữa cũng là kế hoạch nàng thiết kế từ trước, cố ý để người khác không được nhòm ngó đến hắn nữa, cũng làm cho người ta đừng có ý định gì tới hôn sự của nàng.
Đám đông đình đám như thế, tóm lại vẫn có điểm thẹn thùng.
Nay ý tứ của hoàng đế đây là......
Tô Mạt phúc phúc,“Bệ hạ, nhị ca của thần nữ muốn tham gia cuộc thi chọn lựa Thị Mậu Tư, thần nữ muốn đi cỗ vũ cho hắn.”
Hoàng đế ngẩn ra, không nghĩ tới nàng lại nói vậy.
Xem ra nha đầu kia, thật đúng là không đơn giản.
Nhịn được, không phải đám nữ nhi của hắn có thể so sánh được.
Hắn cười, từ trong tay áo lấy ra một phong mật tín, đặt ở trên bàn, nói:“Hôm nay trẫm thực vui vẻ, chuẩn ngươi năm ngày nghỉ. Ở trong cung làm quen một chút, năm ngày sau hãy đến ngự thư phòng nghe lệnh.”
Nói xong khoanh tay rời đi, Tô Mạt vội dẫn mọi người cung đưa.
Hoàng đế đi đến trong viện, tầm mắt đặt trên bàn cờ bạch ngọc dừng một chút, trong mắt một tia ánh sáng chợt lóe lên rồi tắt ngay.
Nha đầu này......
Hoàng đế vừa đi, Tô Mạt khẩn cấp đem mật tín mở ra, dĩ nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết mật tín, nhìn đến vài chữ thỉnh thánh an, trái tim của nàng đập liên hồi như muốn thaots khỏi ***g ***.
Hoàng Phủ Cẩn viết thư cho hoàng đế, hoàn toàn là vì giải quyết việc chung, tựa hồ so với hai tham tướng kia viết càng thêm cứng rắn lạnh lùng.
Đơn giản chính là trần thuật tình hình thực tế, nhưng nàng cơ hồ vẫn là có thể ngửi ra được một chút ôn nhu của tình phụ tử.
Không khỏi thở dài. Từ những hàng chữ đó, tưởng tượng ra hắn ngồi thẳng tắp ở trước đèn đuốc, bên cạnh bếp lò đồng với ấm nước sôi sùng sục tỏa đầy nhiệt khí.
Hắn mím môi, ngưng mắt nhìn Pu't mực trên thư án, một bộ dáng không cam tâm tình nguyện viết bức thư này.
Chỉ là ít ỏi vài câu chữ, Tô Mạt lại nhìn rất nhiều lần.
Điều khiến cho nàng mừng rỡ như điên là, mặt sau hắn còn cố ý viết thêm một câu,“Nếu tiện, thỉnh bệ hạ thay nhi tử chuyển cáo tới Mạt nhi, hết thảy đều mạnh khỏe, đừng mong nhớ.”
Chỉ có vài chữ, nàng lại như cảm thấy xuân về hoa nở, cả người trào ra một loại vui sướng không thể diễn tả bằng lời.
Nói như vậy, phong thư này, là cố ý viết gửi cho nàng.
Không hoàn toàn vì chính sự.
Nàng khẽ cười đứng lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc