Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 251

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ván cờ này, người đánh cờ này còn chưa biết ra sao đâu.
Suy tư một lát, hoàng đế lại đi một bước.
Tựa hồ là tìm được lối để đột phá, kế tiếp, hắn lại một mạch giành lại được đất đai bị mất.
Tô Mạt vẻ mặt ảo não, gắt giọng:“A, bệ hạ rất giảo...... A, cơ trí , chẳng những không bị ta lừa, còn ngược lại nhân cơ hội phục binh phản kích. Chơi không vui. Ta muốn giở trò xấu đây.”
Nàng đem quân cờ trắng trong tay ăn vạ đặt lên bàn cờ.
Tiếng ngọc thạch chạm vào nhau, leng keng leng keng, thanh âm nàng hờn dỗi như tiếng chuông bạc rất vui tai.
Hoàng đế cười lanh lảnh,“Thoải mái, thật sự là nha đầu thông minh!”
Tô Mạt cúi đầu, làm như ngượng ngùng cười, không để cho người ta nhìn thấy khóe môi châm biếm.
Nàng chẳng qua chỉ dùng vài thủ thuật để che mắt, đem quân tiên phong của chính mình che giấu lại, để hoàng đế nghĩ đến hắn đột phá nơi đó mới đúng.
Mà nàng ở trên bàn cờ, ít nhất đã bày vài chỗ hư hư thật thật kết hợp lại, ở sâu trong nội tâm nàng, nơi nàng muốn phát triển nhất, là tuyệt đối sẽ không cho hắn biết .
Mà điều để hắn biết, chẳng qua là nàng muốn để cho hắn biết.
Lại còn phải làm bộ nàng không muốn cho hắn biết. Cho nên chơi ván cờ này, nàng mới là mệt nhất . Cơ hồ như muốn điều động tất cả các tế bào não của mình.
Dù sao, hoàng đế cũng không phải là kẻ ngốc, thậm chí cũng là nam nhân thập phần thông minh.
Nàng nếu không phải từ nhỏ đã bị gia gia, lão ba tôi luyện ra, lại còn có khoa học kỹ thuật tiện lợi, có thể nhìn tổng quát tất cả các ván cờ xuyên suốt ngàn năm nay.
Còn có vận động trí óc tính toán các loại ván cờ.
Hơn nữa nàng quả thật cũng có chỉ số thông minh cao, nếu không, đừng nói nàn , mười người tám người trói lại cùng nhau cũng không phải đối thủ của hoàng đế.
Lần này nàng dùng một chút thủ đoạn nhỏ.
Trước dùng một cái nhìn như không có gì, thực tế là dùng trận đồ xảo quyệt đưa hắn vào tròng.
Đáng tiếc là hắn chưa được thấy kỳ phổ mà thôi.
Đó là nàng cùng gia gia, lão ba đem các sách dạy đánh cờ nổi danh, cùng với mỗi một lần có cuộc thi đánh cờ thế giới đem ra nghiên cứu trăm ngàn lần sau đó tự tổng kết ra đến chiến thuật bí mật.
Bộ dáng ngây thơ của nàng làm cho hoàng đế buồn cười, đứng dậy đấm vai vài cái, nói:“Mệt rồi, nên dùng bữa thôi. Ngươi ăn cùng trẫm đi.”
Nói xong vẫy tay nàng đi vào trong nhà.
Tô Mạt nhẹ nhàng thi lễ,“Bệ hạ, ta nơi đó còn có R*ợ*u đặc biệt chưng cất, ta phái người cưỡi ngựa thật nhanh trở về lấy ở chỗ nhị ca ta rồi.”
Hoàng đế ánh mắt như trầm xuống, cười nói:“Được, khó được ngươi có cái tâm này, trẫm đợi.”
Tô Mạt đi phân phó Kim Kết đi cùng thái giám xuất cung, nói cho Lăng Nhược, bảo nàng ấy đưa vài loại R*ợ*u tới đây.
Nàng phải làm cho Lăng Nhược có thể ra vào thành thạo, nếu không chính là bẻ gẫy một bên cánh của nàng.
Tin tức là quan trọng nhất.
Hoàng đế ở chính sảnh ngồi xuống trên giường La Hán, đánh giá một chút, cách bài trí vẫn giữ nguyên như trong cung trước.
Giản lược thực dụng, mộc mạc lịch sự tao nhã.
Nhưng là có chút khác ......
Ánh mắt của hắn do dự một vòng, phát hiện nguyên nhân, bởi vì đều là nữ hài tử, cả tòa sân viện cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng mà mềm mại phát sáng lên.
Đầu mùa xuân hàng năm, vẫn là xuân hàn se lạnh, cái lạnh vẫn nồng đậm.
Nàng lại có thể đem cái lành lạnh đó có thêm vài phần ấm áp.
Màu sắc ấm áp của màn trướng, đèn cung đình, rèm cửa......
Liền ngay cả mấy chậu hoa cỏ trên bàn cũng đan xen hài hòa, trang trọng thanh lịch, nhưng cũng xinh đẹp nhu hòa.
Thực thích hợp với con người nàng.
Trong vẻ xinh đẹp đáng yêu lại có một cái tâm chính trực, không lỗ mãng, nàng chính là cho hắn cảm giác như thế.
Xem như nàng làm cho người ta thấy nhân cách đặc thù của nàng.
“Tô Mạt, ngươi lăn ra đây cho bổn công chúa!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm kêu gào của thập tam công chúa, thậm chí có cả tiếng roi quất chát chát từng tiếng nghe rõ.
Hoàng đế biểu tình vốn thoải mái lập tức trầm xuống, nhìn Tiền cô cô liếc mắt một cái,“ Quy củ chốn hậu cung có phải càng ngày càng thái quá hay không?”
Hậu cung luôn là hoàng quý phi quản, hoàng đế chỉ qua quýt hỏi thăm mà thôi.
Hôm nay thế nhưng lại nói ra lời này, Tiền cô cô vội hỏi:“Bệ hạ, thập tam công chúa cùng Tô tiểu thư vốn chính là tiểu oan gia cãi nhau ầm ĩ, không có gì trở ngại, chỉ là đùa giỡn thôi. Nô tỳ xin đi xem một chút.”
Tiền cô cô nói xong, bước chân nhanh nhẹn mà cẩn trọng rời đi, ra cửa thấy Hoàng Phủ Kha mang theo một bang tiểu thái giám tiểu cung nữ, đang ở bên ngoài kia quất vào cây hồng mai.
Những ngọn roi quất vào gốc thân mai khiến từng nụ từng rớt xuống, rơi rụng lả tả.
Tiền cô cô vội hỏi:“Thập tam công chúa, bệ hạ ở đây!”
Hoàng Phủ Kha vừa nghe càng đến khí ,“Phụ hoàng...... Phụ hoàng một chút cũng không thương ta nữa. Vì sao lại đi thương nữ nhi nàh người khác a!”
Tiền cô cô vội khuyên giải nàng, Hoàng Phủ Kha tiếp tục quất đánh gốc cây mai, đúng lúc Tô Mạt nghe thấy đi ra xem, một gốc cây mai đang yên đang lành bị thành như vậy, nhất thời đau lòng không đành lòng.
Sống gần đại tiểu thư lâu dần, nàng cũng bị nàng ấy ảnh hưởng nhiều.
Nhìn thấy có người giết hại hoa cỏ cây cối, Tô Mạt là trăm ngàn lần không nhìn được.
Nàng nhìn thấy chỗ trống, tiến lên một tay đoạt lấy roi, sau đó dùng một chút lực, liền làm đứt luôn.
Roi Hoàng Phủ Kha dùng bất quá là thứ đồ nữ hài tử chơi đùa, cũng không phải cái loại VK chuyên dùng , cho nên Tô Mạt cũng không cần dùng khí lực quá lớn.
Hoàng Phủ Kha lập tức quoẹt miệng, muốn mắng nàng, Tô Mạt giành nói:“Công chúa như thế nào không hiểu chuyện như vậy? Bệ hạ trước nay luôn tiết kiệm, yêu dân như con, đối từng cành cây ngọn cỏ trong cung cũng tràn đầy cảm tình. Trong cung từng ngọn cây cọng cỏ, cũng đều là tiền mồ hôi và máu cùng với công sức của các sư phó gầy dựng lên. Ngươi có biết một gốc cây hồng mai như vậy, phải tốn bao nhiêu tài lực vật lực nhân lực mới có thể nuôi sống được hay không ?”
Hoàng Phủ Kha chưa từng bị người ta như vậy răn dạy qua, thấy Tô Mạt giống hệt như trưởng bối giáo dục hài tử giáo huấn nàng, lập tức liền lên cơn.
Nàng vừa mắng “cái đầu”, lại bị Tô Mạt ngắt lời.
Không có biện pháp, Tô Mạt mím môi nhướng mày, thời điểm trợn tròn ánh mắt tức giận, cỗ khí đó không hề nhỏ, ngay cả Tiền cô cô đều bị trấn trụ.
Càng đừng nói đến Hoàng Phủ Kha, nàng tuy rằng mắng ra câu đó là nhất thời, lại bị Tô Mạt ngăn chặn, một chữ cũng nói không nên lời.
Tô Mạt giáo huấn nàng một trận, lại nói:“Công chúa cũng không phải không hiểu chuyện, quý phi nương nương tận tình khuyên bảo răn dạy, ngươi lại chỉ để ý đi theo đám người thô tục học hư, không biết là mình đã làm cho nương nương quan tâm tức giận. Nói hiện tại, Tiền cô cô là vì tốt cho ngươi, ngươi kiêu căng như vậy, bệ hạ nếu biết đương nhiên sẽ tức giận. Trách phạt ngươi cũng bất quá là cấm túc ngươi hay sao chép “Nữ giới” mà thôi, nhưng quý phi nương nương sẽ bị ngươi liên lụy, bị người ta nói dung túng nữ nhi ngang tàng bạo ngược. Rồi để cho Tiền cô cô cùng ngươi bị phạt theo, chẳng lẽ công chúa không hiểu sao?”
Hoàng Phủ Kha không nghĩ tới chính mình là tới ra oai phủ đầu với nàng ta, nhưng một chữ còn chưa kịp nói, liền bị nàng ta giáo huấn răn dạy cho một chập.
Còn từng câu một đều giáo huấn đường hoàng như vậy, bộ dáng từng chữ đều là vì muốn tốt cho nàng.
Hoàng Phủ Kha thật sự là muốn điên rồi, làm người sao có thể như vậy? Nàng ta sao có thể vô sỉ như vậy?
Thật sự là tức ૮ɦếƭ nàng .
Rõ ràng là nàng ta chiếm lấy phụ hoàng của mình, bản thân mình tìm đến nàng ta lý luận, như thế nào trở thành bản thân mình không đúng đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc