Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 250

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Để cho hoàng đế ngồi xuống, về sau người khác là không cơ hội dùng.
Hoàng đế mấy ngày nay bận bịu không được thảnh thơi chút nào, lúc này có cơ hội thư giãn, có thể thả lỏng một chút, ngồi ở g ghế ỗ lim nhìn Tô Mạt tự mình pha trà.
Nàng ta không biết dùng loại trà cụ gì, nhìn giống như tử sa, nhưng lại có sự sáng bóng của ngọc lưu ly.
Đợi nước sôi rồi đem dội lên dung dịch đậm đặc hồng trà, lại trực tiếp đổ vào cốc thủy tinh có một nửa trên của cốc trong suốt óng ánh, một nửa dưới lại ௱ôЛƓ lung như mây.
Chén ngọc lưu ly kia không có cái chuôi, khả năng do sợ nóng, nên dùng một một cái giá đỡ bằng mây tre rất tinh xảo để nâng dậy.
Nữ hài tử mới có 12 tuổi, mọi thứ đều mềm mại, giống như chậu hoa sơn trà trà thanh lê trên cửa sổ kia.
Lại giống như loài hoa thủy tiên, hương khí sâu kín như không như có, khiến tâm tư người khác mơ màng.
Ngón tay dài nhỏ lại mềm mại linh hoạt nhẹ nhàng, giống như đang đánh đàn, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Tô Mạt tự mình dâng trà cho hắn, thấy hoàng đế hơi khép hờ mắt, liền quay đầu nhìn về phía Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô, không biết có nên quấy rầy hay không.
Gần vua như gần cọp, nàng cũng không muốn bởi vì một ly trà, chọc hoàng đế trở mặt, đến lúc đó lại có phiền toái.
Cho nên cùng Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô xây dựng mối tốt quan hệ, đó là sự tất yếu .
Lưu Ngọc gật đầu.
Tô Mạt nhẹ giọng nói:“Bệ hạ, thỉnh uống ly trà đề nâng cao tinh thần.”
Nàng nghĩ hắn đọc tấu chương cả một buổi sáng, ánh mắt đương nhiên phải đau nhức, tinh thần mệt mỏi.
Trong ly trà này có đặc chế một ít thành phần, có thể bảo dưỡng tinh khí, là nàng cùng Thủy Muội dựa theo y lý để điều phối.
Hoàng đế ngược lại càng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít hà ngửi một hơi, cười nói:“Trà ngon! So với loại trà được tiến công càng khiến người ta chờ đợi.”
Nghe ý tứ của hắn, Tô Mạt biết hắn tâm tình không tệ, cười nói:“Bệ hạ thích là tốt rồi.”
Hoàng đế nhận lấy ly trà từ tay nàng, nhẹ nhàng uống vào một ngụm nhỏ, quả nhiên trà vào miệng mùi thơm êm đềm đọng lại rất lâu, hoàng đế bật lên lời tán tụng.
Hắn cười khoát tay áo,“Nha đầu đến đây, ngươi ngồi, chơi với trẫm một ván cờ.”
Tô Mạt ngẩn ra, cùng hắn chơi cờ?
Nghe nói hoàng đế đều không dung nạp nổi những người mạnh hơn hắn, nếu bị thua, trong lòng đương nhiên là mất hứng .
Hắn thắng, lại có khả năng nói người khác không thành tâm.
Hoàng đế giống vậy rất nhiều.
Nàng nghĩ như vậy, là vì hiện tai kì nghệ của nàng rất tinh xảo, ngay cả Tô Nhân Vũ cũng đánh không thắng lại nàng.
Hơn nữa hiện tại rất ít khi chơi cờ, chỉ có lúc nằm chơi, sẽ tự mình chơi cờ một mình.
Tiền cô cô lập tức tiến lên cung thỉnh nói:“Bệ hạ muốn ở chỗ này dùng bữa sao?”
Nếu là muốn chơi cờ, dựa vào sự hiểu biết của nàng ta với hai người này, chỉ sợ không nhanh được.
Vậy khẳng định phải chuẩn bị đồ ăn.
Bên kia Lưu Ngọc nói:“Bệ hạ, hiện tại, ngài còn truyền Triệu tả tướng đại nhân đang ngự thư phòng kiến giá.”
Hoàng đế hơi nhíu mày, buông ly trà, muốn đứng dậy, lại ngồi trở về, nói:“Kêu hắn đi về trước đi. Trẫm hiện tại không muốn đứng lên.”
Lưu Ngọc lập tức đích thân đi truyền lời.
Tống tả tướng đã ở ngự thư phòng chờ được chốc lát, thấy Lưu Ngọc dẫn theo vài tiểu thái giám vội vàng lại đây, vội vào bước lên gặp.
Chắp tay,“Lưu công công, bệ hạ đâu?”
Lưu Ngọc chắp tay nói:“Tả tướng đại nhân, xin tạm thời hồi nha môn xử lí công việc. Bệ hạ muốn nghỉ ngơi một lát, thật sự mệt mỏi.”
Tống tả tướng kinh ngạc nói:“Nghỉ ngơi? Ở Càn Thanh cung sao?”
Lưu Ngọc không nói.
Tống tả tướng nhíu mi, trong lòng lập tức cảm thấy rất kinh ngạc, hoàng đế phong cho nha đầu Tô gia kia làm cái chức vụ gì ngự tiền nữ hành tẩu thật hoang đường.
Hôm nay là ngày nha đầu đó chuyển tiến cung, nghe nói còn ở tại bên cạnh cung thái tử, cách cung điện ngũ hoàng tử cũng không xa.
Hoàng đế nếu không có đi Càn Thanh cung, thì phải là ở chỗ Tô nha đầu nơi đó.
Hoàng đế rốt cuộc là muốn làm gì?
Chẳng lẽ là coi trọng nha đầu kia?
Hoàng đế không chỉ một lần trước mặt hoàng quý phi và mọi người khen Tô Mạt là người trí tuệ biết lễ, người bình thường khó thể sánh bằng.
Đợi một thời gian, cho dù là nam tử cũng không thể bì được.
Trước đây, hắn chỉ cảm thấy chẳng qua là hoàng đế thuận miệng nói mà thôi.
Nhưng hiện tại phân tích, tựa hồ -- có hàm nghĩa khác ở bên trong.
Hoàng đế rốt cuộc có ý tứ gì?
Tống tả tướng trong lòng đoán không ra, mà nếu như không làm rõ, sẽ đối với triều đình có khả năng tạo thành nhân tố bất ổn.
Nha đầu kia tiến cung, đối với bọn họ rốt cuộc là có lợi hay là tai hại.
Điểm ấy, hắn nhất định phải điều tra rõ ràng.
Lưu Ngọc truyền lời xong, liền tự mình đi tới Ngự thiện phòng an bài.
Mà Tống tả tướng tắc như cũ trở về ngự thư phòng, hoàng đế không có mặt, thái tử cùng ngũ hoàng tử còn đang ở phái sau ngự thư phòng giúp đỡ xử lý tấu chương thông thường.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, phân tích thế cục m trước mặt ột chút.
Lưu Ngọc tỉ mỉ phân phó xuống, sau đó lại dẫn theo mọi người trở về Kỳ Bàn viện hầu hạ.
Vừa đi tới cửa, liền cảm giác một loại áp lực không tầm thường, kinh hãi khiến lông mày hắn nhảy dựng lên.
Lấy tư cách đã ở bên hoàng đế nhiều năm kinh nghiệm mà nói, cỗ áp khí này hẳn là hoàng đế đang trầm tư suy nghĩ.
Hoàng đế thâm trầm đứng lên, đó là gió cũng không dám thổi mạnh.
Hạ nhân bên dưới cũng không dám thở mạnh, càng đừng nói ho khan cái gì.
Dưới ngọn gió kia, mà có tiếng chim hót vang lên nho nhỏ cũng thực vang dội.
Lưu Ngọc đè nén, kêu bọn thái giám ở ngoài cửa chờ, tự hắn nhấc cao chân nhẹ nhàng bước vào.
Quả nhiên như hắn suy nghĩ, cho dù là Tiền cô cô đều khẩn trương đến nỗi hai má đỏ bừng, vài nha đầu của Tô Mạt kia, sớm đã trốn ở trong phòng, không dám lộ mặt ra.
Mặt khác hai tiểu thái giám và cung nữ đắc lực hầu hạ, cũng không dám hó hé, trên trán đều toát mồ hôi.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn, lưng thẳng thắn, khuôn mặt tuấn mỹ khẩn trương bày ra một bộ dáng trầm tư.
Mà Tô Mạt –
Lưu Ngọc thật sự là muốn bội phục nha đầu này, nàng ngồi ở đối diện, tay trái chống tay lên cằm, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng lướt trên bàn cờ.
Nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng sợ hãi.
Lại vô cùng nhàn nhã lười nhác, thậm chí, có chút không kiên nhẫn.
Lưu Ngọc toát mồ hôi lạnh.
Nếu một ván cờ làm cho hoàng đế bị nhục, vậy......
Hắn thở dài, dù sao cũng không phải tên ngự tiền đại thái giám là hắn có thể chủ trì được.
Đều nghĩ hắn là thái giám được hoàng đế sủng ái nhất, hoàng đế đều tôn trọng hắn, nghe ý kiến hắn.
Trên thực tế hắn chưa từng dám nghĩ qua như vậy?
Nếu thực sự có cái ý niệm kia trong đầu, thì đã sớm bay đầu mấy trăm lần rồi ấy chứ.
Hắn đứng bên cạnh ở hoàng đế, đưa mắt nhìn thoáng qua bàn cờ.
Bên trên thật sự là chém giết thảm thiết, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Tô Mạt bên kia giống như luôn thành thạo, hơn nữa mỗi lần đều lưu lại phần bọc lót phía sau.
Mặc kệ phía trước chém giết như thế nào, nàng ta đều có một thế nho nhỏ làm quân cứu viện.
Mà một khi nàng ta xâm nhập xuất một kích, đều có thể thẳng đánh hoàng đế phía sau, làm cho người ta khó lòng phòng bị, luống cuống tay chân.
Lưu Ngọc nhìn thấy cục diện như vậy, đều cảm thấy hết hồn, kinh tâm động phách .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc