Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 249

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Nhân Vũ không để ý tới Vương phu nhân, chỉ nhìn lão phu nhân cẩn thận nói:“Nương, vậy ta sai người đi Vương Phúc ký để mua bánh bao. Mùi vị ở đó rất ngon, nghe nói bệ hạ cũng thường phái Lưu Ngọc lặng lẽ đi mua vài cái đem về ngự thư phòng ăn sáng.”
Lão phu nhân mỉm cười,“Đi.”
Tô Nhân Vũ lập tức đứng dậy, phân phó người chuẩn bị ngựa, hắn tự mình đi mua.
Tô Mạt nhịn không được nói:“Cha, ta cùng đi với ngài.”
Lão phu nhân trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái,“Uống canh của ngươi mau, không cho phép đi.”
Tô Mạt liền chu miệng, liền nhìn Vương phu nhân liếc mắt một cái, đúng lúc cũng chạm đến ánh mắt lạnh lùng của nàng ta.
Chờ Tô Nhân Vũ mua bánh bao trở về, mọi người cũng cơm nước xong xuôi, lão phu nhân lại vẫn là hưng trí bừng bừng muốn ăn.
Lão phu nhân chưa ăn xong, Vương phu nhân thân làm con dâu đâu dám bỏ đi.
Có thể để nàng ta ngồi ăn cơm cùng đều đã là ngoại lệ .
Cho nên lão phu nhân oán giận, có phải mình đối với con dâu quá nhân từ hay không.
Làm cho nàng ta càng ngày càng vênh mặt lên, ngồi cùng một bàn ăn cơm, còn dám trả treo.
Đám người Tô Mạt thấy hoàng quý phi tặng lễ vật, ngoài một ít chất liệu vải là cống phẩm ra, những cái khác cũng không thấy có gì tốt lắm.
So với những thứ của Tô Mạt tặng, cũng chả khác biệt lắm.
Cho nên bà cũng không hiếm lạ, liền chọn một hai thứ, đến lúc đó cần ứng phó thì có cái ứng phó.
Đang thương lượng, bên ngoài nói đại thiếu gia đã trở lại, đang đi tới đây thỉnh an.
Tô Mạt vừa nghe, lập tức nói:“Chúng ta đi nhị ca nơi đó đi.”
Bởi vì Vương phu nhân có rất nhiều tất xấu, không cho phép con thiếp thất ăn cơm cùng nàng ta.
Cho nên Tô Việt mỗi lần đều là bị bài xích.
Thời điểm đi tới cửa, Tô Trì cũng vừa mới vào tới.
Ba người hành lễ xong liền đi.
Tô Trì đứng lại hô một tiếng,“Ngũ nha đầu, ngươi lại đây, đại ca có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tô Mạt ý không vui nói:“Đại ca không phải nên thỉnh an lão tổ mẫu cùng phụ thân sao, mau vào đi thôi.”
Tô Trì cặp lông mày dày nhíu lại, không vui nói:“Như thế nào, đại ca nói chuyện cũng không nghe sao. Được bệ hạ ưu ái, liền không coi ai ra gì ?”
Tô Mạt nói:“Đại ca, ngươi nói cũng quá khoa trương đi. Ngươi trở về đương nhiên phải thỉnh an trưởng bối, sao chưa chi đã bày ra oai phong rồi.”
Tô Trì bị nàng chọc cho tức giận đến nhất thời hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Tô Mạt cũng không quản, lôi kéo đại tỷ tam tỷ phải đi tới viện của nhị ca.
Nàng cùng nhị ca thương lượng một chút kế hoạch buôn bán năm mới của Hương, gia tăng sản phẩm gì, điều chỉnh cái gì, hạ cái cái gì......
Cùng Hồ thương hợp tác cái gì.
Mấu chốt, phải nghĩ biện pháp giúp hắn lấy được Thị Mậu Tư cái chức quan kia.
Nay còn có vài công tử gia cạnh tranh.
Trong đó có mấy người cũng không tầm thường, nếu muốn cạnh tranh qua bọn họ, phải chỉ cho nhị ca chỉ ra được những điểm bất đồng mới được.
Nhị ca thông minh hiếu học, chỉ cần nàng vừa nói, hắn cơ bản đều có thể lĩnh hội .
Ngày thứ hai, Tô Mạt nhận được thủ dụ hoàng đế, kêu Tô Nhân Vũ đưa nàng tiến cung, không cần ở nhà học nhiều quy củ.
Vào trong cung chậm rãi học cũng đều như nhau cả.
Hoàng đế còn ban cho nàng rất nhiều đồ mà chỉ công chúa mới có.
Nhìn tư thái của hoàng đế, là để cho Tô Mạt về sau ở tạm trong cung, cách vài ngày một lần, ngày nghỉ cuối tuần có thể về nhà thăm người thân.
Đã biết bản thân mình như kiểu một loại tú nữ trá hình ?
Tô Mạt có điểm căm tức.
Thời điểm tiến cung, hoàng đế đang ở ngự thư phòng tiếp kiến trọng thần, liền sai Lưu Ngọc thái giám tối đắc lực của hắn cùng Tiền cô cô đưa Tô Mạt đi tới chỗ ở của nàng.
Hoàng đế an bài chỗ ở của nàng không phải ở hậu cung, mà là sân viện bên kia Nam Tam Lộ.
Kêu là Kỳ Bàn viện, bởi vì trong viện có một khối bàn cờ cẩm thạch.
Độc môn độc viện, tổng cộng có đến hai mươi gian phòng ở, ba cái sân.
Ngoại trừ người ba nha đầu bên người của Tô Mạt bên cộng một ✓ú em, mặt khác hoàng đế kêu hoàng quý phi lấy ra hai tiểu thái giám tùy thân của hắn, hai cung tì có hiểu biết, hai mụ mụ, ngoài ra có hơn mười người chuyên làm việc cực nhọc.
Tô Mạt cẩn thận hỏi, bọn họ quả thật là người bên cạnh hoàng đế được cử tới.
Nàng nhìn Lưu Ngọc một cái, nói cảm tạ, lại sai Kim Kết lấy tiền ra thuwonrg cho nhóm thái giám lớn nhỏ.
Lưu Ngọc bọn họ đương nhiên là không dám nhận tiền, cũng không có gan lớn như vậy.
“Lưu công công, Tiền cô cô, bệ hạ bên kia rời không được nhị vị, vẫn là nên trở lại thôi. Ta chỉ cần chỉnh lý lại một chút thì được rồi.”
Quan trọng là làm quen một chút nơi này, nghĩ biện pháp đem Lăng Nhược trà trộn vào đây.
Còn phải điều tra một chút vài người bên người này, nàng cũng không muốn âm thầm bị chịu thiệt.
Đang nói, có âm thanh thái giám bên ngoài bẩm báo:“Bệ hạ giá lâm!
Hoàng đế từ chỗ ngự thư phòng trực tiếp đi qua đây, mặc thường phục, trước *** thêu ngũ trảo kim long, thắt lưng đai ngọc, đi một đôi hài đầu rồng bằng gấm.
Hắn đang là lúc tráng niên, bảo dưỡng tốt, thân hình cao ngất thon dài, dung nhan tuấn mỹ.
Tuy rằng không nhiều sức sống cùng sự sung sức dồi như đám thanh niên, nhưng lại có được sự trầm ổn vững vàng mà người trẻ tuổi không sao có được.
Đôi mắt như mỉm cười bchứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, mặc dù không nói lời nào, chỉ liếc mắt một cái, tựa hồ có thể hiểu lòng đối phương.
Làm cho người ta hiểu được hắn quan tâm họ, cũng làm cho người ta cảm giác được hắn có thể nhìn rõ được nội tâm của người khác vậy.
Vài nha đầu bên người Tô Mạt, chỉ có Kim Kết trong vòng mấy năm nay là có gặp qua hoàng thượng một hay hai lần gì đó.
Mỗi lần đều là cúi đầu thật thấp, ánh mắt không dám xem loạn lên.
Lần này hắn cố ý đến Kỳ Bàn viện, lại là đại sự khó lường.
Cho dù là thái tử chuyển tiến Đông cung, hoàng đế cũng không đích thân tới, chỉ có gọi vào ngự thư phòng theo thường lệ hỏi thăm.
Hoàng đế càng đi gần tới, ánh mắt xẹt qua ở trên mặt mọi người, Thủy Muội cùng Hoàng Oanh bọn họ tim đập hoảng hốt như lôi giáng, lại cảm thấy hoàng đế rất hòa ái, ngay cả dạng nha đầu như vậy cũng đều bận tâm đến.
Tuy rằng hắn cười, nhưng sự đồn đãi về hắn là hỉ nộ vô thường, khắc nghiệt lãnh khốc vẫn làm hai người sợ tới mức vội cúi đầu quỳ xuống nghênh đón, không dám giương mắt lên nhìn.
Đôi gấm hài thêu phi long cùng áng mây dừng ở trước Tô Mạt, giọng nói của nàng trong trẻo trầm ổn vấn an:“Thần nữ cung nghênh bệ hạ.”
Bởi vì là hoàng đế hạ mình đến địa phương nhỏ nhen hỏi han một thần nữ nhỏ bé như mình, cho nên đã thi hành đại lễ quỳ lạy.
Mà không phải vấn an lễ bình thường như trước.
Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô trao đổi ánh mắt, đều từ trong mắt nhau thấy được sự khen ngợi.
Tô gia ngũ tiểu thư là người biết đại thế biết cấp bậc lễ nghĩa biết tiến thoái hợp lí.
Ở trong cung, sẽ không gây ra sự phiền toái không cần thiết.
Hoàng đế ha ha cười, tự mình đỡ nàng dậy,“Về sau không cần hành đại lễ như thế. Ở trong cung, mọi thứ cứ như thường là được rồi.”
Tô Mạt tạ ơn, tam hô vạn tuế đứng dậy, lại sai Hoàng Oanh đi chuẩn bị hương hồng trà do nàng cùng A Cổ Thái nghiên cứu đặc chế ra.
Nguyên liệu chủ yếu của hương hồng trà là một loại hồng trà, sau đó triết lọc hương từ những loại hoa tự nhiên, đem hòa tan hoặc giải nhiệt để hương hoa thẩm thấu trong trà.
Hoàng đế cũng không vào trong viện, ngồi xuống ngay tại trong sân viên.
Kim Kết vội dâng lên loại nệm gấm mới tinh làm mang đậm hương sắc mùa thu sắc, trong lòng có chút xót.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc