Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 248

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sau đó chọn kiểu, dựa theo lão phu nhân yêu cầu đưa đi tới chỗ đại tiểu thư cùng ngũ tiểu thư xem.
Đại tiểu thư đang ở Tú lâu của Tô Mạt lật chọn cánh hoa với hương liệu vân vân.
Thấy Trương mụ mụ đến, đều vây lại xem vải dệt.
Đại tiểu thư chọn một tấm lụa có thêu hoa hải đường, nói với Trương mụ mụ nói:“ Làm trước cho ngũ tiểu thư. Dùng màu này. Thêu hoa ta sẽ giúp các ngươi.”
Trương mụ mụ cười nói:“Thật có lòng, tay nghề đại tiểu thư chúng ta đều hâm mộ.”
Tô Mạt nhìn thoáng qua, màu hồng nhạt kiều diễm kia, nàng thật đúng là......
“Đại tỷ, cái này cũng quá mềm mại. Vẫn là tìm cho ta màu xanh nhạt, lam nhạt thì tốt rồi, hoặc là màu hồng nhạt cũng tốt, không cần màu lợt lạt mềm mại như vậy.”
Dù sao trong tâm lý tuổi cũng không nhỏ .
Mặc dù có vài trường hợp cần phải giả trang ngây thơ, nhưng đại đa số bản thân vẫn là không quen như thế.
Đại tiểu thư giận nàng liếc mắt một cái,“Ngươi phải vào cung, cũng không giống so với ngày xưa, dù sao cũng cần trang điểm cẩn thận chút. Nếu là không trang điểm tỉ mỉ, người ta sẽ nói ngươi bất kính thánh giá. Đến lúc đó lại có không hết những lời ong tiếng ve.”
Nhớ tới chuyện ở trong cung, Tô Mạt bật cười,“Biết rồi. Hết thảy đều nghe tỷ tỷ.”
Lúc này Tô Hinh Nhi được bọn nha đầu dìu đi đến đây, nàng đứng ở cửa, nhìn, lấy dũng khí nói:“Ta tuy rằng không biết thêu hoa, lại biets vẽ mẫu hoa.”
Chân không tốt, đi lại ít, tay liền chịu khó .
Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thần sắc nhu hòa, nói:“Ta phiền chán nhất là việc vẽ mẫu hoa, ngươi nếu biết, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Tô Mạt tự mình đi qua thỉnh nàng tiến vào, lại kêu nàng ta ngồi, chỉnh đốn trang phục thi lễ với nàng ta,“Hôm nay đa tạ tam tỷ.”
Tô Hinh Nhi mặt đỏ bừng, vội đứng lên, dùng sức lắc đầu,“Đừng nữa nói!”
Đó là chuyện rất mất mặt, không bao giờ muốn nhắc tới nữa.
Nay lão phu nhân yêu quý nàng, nàng cũng không tất yếu phải đi nịnh bợ công chúa hay Tống tiểu thư gì nữa.
Mọi người thấy nàng như thế đều nở nụ cười.
Trương mụ mụ nhìn thấy các vị tiểu thư có thể hoà thuận vui vẻ ở chung như thế, không khỏi hơi vuốt cằm, vẫn là lão phu nhân có biện pháp.
Lão phu nhân luôn nói cả nhà đồng lòng, sắt có thể cắt vàng.
Dưới sự dạy bảo của lão phu nhân, ai cũng yên phận, ở nhà kinh doanh gia nghiệp, duy trì con đường làm quan của Quốc Công gia.
Có thể nói không có bọn họ, vốn không có Quốc Công ngày hôm nay.
Nếu không có lão phu nhân, Tô gia này, làm sao có được như bây giờ chứ.
Trương mụ mụ lưu lại chia phần vải vóc, sau đó cười cáo lui.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư tự mình đi chọn lấy một ít điều phối hương liệu cùng mặt nạ đắp mặt mùa xuân đặc dùng … đưa cho Trương mụ, bảo Mạt Mạt mang về phân cho các tỷ tỷ bên người lão phu nhân cùng dùng.
Trương mụ mụ cười nói:“Lão mụ mụ cũng được hưởng thơm từ các tiểu thư rồi Nếu không phải các tiểu thư chính mình biết làm, cho dù là tiêu tiền, đều mua không được những thứ này. Coi như là chúng ta kiếp trước ta đã tu được không ít .”
Tô Mạt lại bảo Kim Kết cùng Thủy Muội lấy ra ít tất do các nàng đan đưa cho Tô Hinh Nhi, còn có các loại dầu bôi tóc, cao bôi mặt mà nữ hài tử hay dùng, đều đưa cho nàng.
Nay cùng với loại các nàng đang dùng là giống nhau .
Tô Hinh Nhi nhìn những thứ trước mắt kia.
Ngẫm lại Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa sau khi xúi giục nàng làm xong chuyện rồi cho nàng những món đồ gì.
Cũng bất quá là những đồ *** thiển mà đám cung tỳ bên trong cung không thèm nhìn đến.
Nhớ ngày đó nàng còn cầm về coi như bảo bối, đem về cùng các nàng ấy khoe khoang.
Kết quả vào lúc ban đêm, lão phu nhân sai Xuân Thủy tặng nàng mấy hộp hương liệu son phấn Tô Mạt cùng đại tiểu thư điều chế ra.
So với những thứ trong cũng àng cầm về được, làm cho nàng thấy xấu hổ ......
Bên kia đại tiểu thư đã bày xong giấy, gọi Tô Hinh Nhi lại,“Tam muội như thế nào còn chưa đến vẽ đi, cũng không phải là nói đùa chứ.”
Tô Hinh Nhi vội xoa mắt, cười đi qua, chọn Pu't, kết hợp với Hoàng Oanh cùng nhau vẽ.
Đại tiểu thư chọn cho Tô Mạt loại hoa cũng mềm mại, đều là hoa hải đường, tường vi, toàn những loại màu sắc hoa dễ tương mềm mại đáng yêu.
Mấy người nói nói cười cười, thời gian trôi đi rất nhanh, đảo mắt liền phải đốt đèn rồi.
Nha đầu nói trong cung có người tới, tặng rất nhiều đồ vật, hoàng quý phi còn phái nhân tặng cho Tô Mạt rất nhiều quần áo, trang sức son phấn ….
Lại sai người ta tới lấy những đồ vật mà nhị tiểu thư thường dùng vào cung.
Tô Hinh Nhi nghe liền tức khí, hừ nói:“Với được cành cây cao, đợt này có thể tự coi mình là công chứa rồi.”
Tô Mạt cười cười, không nói chuyện.
Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, nói:“Mặc kệ nàng ta, cũng là bởi vì là nữ nhi Tô gia. Nếu nàng không họ Tô, quý phi nương nương còn có thể liếc nhìn nàng một cái sao?”
Tô Hinh Nhi gật gù, đúng vậy.
Nàng hiện tại cũng thoát ra sự nịnh bợ công chúa và Tống Dung Hoa tâm cũng ý thức được điểm ấy.
Hoàng Phủ Kha các nàng ta sở dĩ để nàng đi theo họ, là vì nàng là Tô Hinh Nhi, là tam tỷ của Tô Mạt.
Các nàng ta sai việc cho nàng làm, cũng chính là việc giám thị Tô Mạt, cáo trạng Tô Mạt …vân vân.
Cho nên, nhìn lâu dài mà nói, các nàng ta chính là bởi vì nguyên nhân nàng họ Tô, là tam tỷ của Tô Mạt, mới đến tìm nàng.
Nếu không, các nàng ai sẽ muốn tìm nàng chứ?
Nghĩ thấu điều này, nàng cũng sẽ không tiếc nuối.
Cái gì công chúa và Tống tiểu thư, cho dù bản thân mình có gấp trăm lần lấy lòng bọn họ, các nàng ta cũng sẽ không thiệt tình đãi tốt với nàng.
Vẫn là lão phu nhân nói rất đúng.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư, chỉ cần ngươi đối đãi tốt với họ, họ cũng sẽ đối đãi tốt với ngươi.
Hơn nữa Tô Mạt mặc dù có tiền, lại không hề keo kiệt, hiện tại nàng ấy tặng đồ cho mình, cũng đều là những vật trân quý .
Lại càng là những thứ mà Tô Hinh Nhi gặp cũng chưa từng gặp qua.
Hiện tại được rồi, so sánh cao thấp cũng đã phân biệt được rồi.
Nàng liền nghĩ, về sau Tô Mạt vào cung, nàng liền đi đi lại lại nhiều hơn với đại tỷ.
Như vậy cũng sẽ thành tỷ muội tốt thật sự.
Ban đêm thời điểm ở chỗ lão phu nhân ăn cơm, Vương phu nhân nhắc đến nhị tiểu thư, lại khen nàng ta.
Lão phu nhân không tỏ thái độ quét mắt một cái, lập tức cầm chén bát đặt xuống rồi hướng về Trương mụ mụ nói:“Này cơm có biết naaus không vậy. Nửa sống nửa chín?”
Trương mụ mụ bước lên phía trước nói:“Lão phu nhân, chậm mất một canh giờ.”
Lão phu nhân tuổi tác đã lớn, muốn ăn cơm mềm nhão một chút.
Nàng không có thói quen của người phương Bắc ăn bánh bao.
Lão phu nhân hừ một tiếng,“Thật không? Nấu thời gian lâu như vậy còn không chín. Vậy không phải là thứ cứng đầu vong ơn phụ nghĩa sao? Quên đi, về sau trong nhà đều sửa lại ăn bánh bao cho xong.”
Vương phu nhân biến sắc, biết lão phu nhân đây là dùng biện pháp khác mắng nàng.
Nàng nhất thời không có mặt mũi, lại cảm thấy có Vương gia Tống gia hoàng quý phi làm chỗ dựa, trong lòng cũng có chút sức lực.
Nàng hừ một tiếng cười nói:“Nương, loại gạo ngài ăn, đó là loại gạo ngự điền, nếu không tốt. Vậy chẳng phải là bệ hạ cùng nương nương cũng đang ăn loại không tốt sao?”
Lão phu nhân sẵng giọng nhìn về phía nàng,“Con dâu, ngươi cũng phải nghe cho kĩ vào. Ta là nói loại gạo này nấu nửa chín nửa sống, nấu lâu mà không chín, cũng không nói thứ gạo này không tốt.”
Nói xong, bà liếc Tô Nhân Vũ một cái, hừ lạnh một tiếng,“Người này nha, tâm bất chính, liền như thế nào cũng không chính.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc