Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 247

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Hinh Nhi không nín được nước mắt, vừa tức ૮ɦếƭ đi được.
Thấy nhị tiểu thư được hoàng quý phi lưu lại, vừa hâm mộ lại ghen tị.
Chính mình nhất thời rất bối rối, rất hồ đồ, bị Tô Việt nói vài câu.
Nhớ tới thủ đoạn lão phu nhân, liền nhịn không được nói ra sự thật.
Kết quả đắc tội với hoàng quý phi cùng thập tam công chúa.
Hiện tại thì được rồi, Tô Mạt cũng được hoàng đế ưu ái, chính là nàng......
Không chiếm được chút lợi lộc nào, còn bị người ta ghét bỏ.
Càng nghĩ càng ủy khuất, lại không dám phát tác.
Nay không thể so với năm đó, Tô Nhân Vũ sẽ không lại yêu thương nàng.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư theo kịp, nhìn nàng một cái.
Tô Mạt đẩy đại tiểu thư đi tới, đại tiểu thư nói với Tô Hinh Nhi:“Tam muội, ngươi theo ta cùng ngũ muội ngồi chung xe.”
Tô Hinh Nhi vừa định đáp ứng, thì gặp phải ánh mắt khinh miệt ác độc của Vương phu nhân.
Nàng hầm hừ nói:“Không cần các ngươi giả người tốt.”
Nói xong chạy tới xe ngựa lão phu nhân.
Lão phu nhân kêu Xuân Thủy vài người giúp đỡ lên xe, liếc Vương phu nhân, thản nhiên nói:“Tam nha đầu tuy rằng điêu ngoa kiêu hoành, nhưng vẫn còn hiểu được. Biết cái gì là người một nhà.”
Vương phu nhân sắc mặt âm trầm, chẳng lẽ nàng lại không biết nói cái gì là người một nhà?
Nàng thấy kẻ không hiểu chuyện nhất chính là Tô Mạt, trước sau đều muốn tranh sủng , luôn nghĩ cách phá hoại cục diện tốt của mình.
Nàng nói với đại tiểu thư:“Ngươi theo ta ngồi chung xe trở về.”
Đại tiểu thư bĩu môi, không để ý tới nàng, lôi kéo Tô Mạt liền ngồi trên xe ngựa của hai người.
Thời điểm Tô Mạt lên xe, quay đầu quét ánh mắt sắc bén tới Vương phu nhân.
Không nằm ngoài phán đoán là gặp phải ánh mắt ngoan độc của bà ta, Tô Mạt cười lạnh một tiếng, tiến vào trong xe ngựa.
Đoàn người về nhà, lão phu nhân liền phân phó đóng cửa từ chối tiếp khách.
Đối với đám người tò mò bọn họ tiến cung ra sao, cùng với muốn nghe được tin tức gì, giống nhau đều không tiếp đãi.
Lão phu nhân hạ tử lệnh, trừ bỏ lão gia đi nha môn, nhị thiếu gia đi Hương lâu, những người khác đều phải ở trong nhà.
Bất luận kẻ nào cố tình lui tới, đều phải báo cho bà biết.
Vương phu nhân vốn còn muốn đi nhà mẹ đẻ hoặc là kêu nhà mẹ đẻ phái người đến tâm sự chút, kết quả vì mệnh lệnh của lão phu nhân , nàng ta cũng không có cách nào. Bình thường còn cùng nhị tiểu thư trò chuyện, nay nàng ta đã có cơ hội tiếp cận hoàng quý phi, cũng không uổng chính mình một phen dạy bảo bồi dưỡng.
Nàng cảm thấy nhị tiểu thư đã làm đúng, muốn bảo vệ mặt mũi hoàng quý phi.
Không thể đắc tội với hoàng quý phi.
Nếu đắc tội với hoàng quý phi, đến lúc đó thái tử phi sẽ biến thành của Tống gia .
Vậy nàng chẳng phải là công dã tràng xe cát sao.
Cho nên, may mắn mình cùng hoàng quý phi quan hệ tốt, giúp nàng bảo vệ nhị tiểu thư.
Nếu không nhị tiểu thư trở về, lão phu nhân đương nhiên sẽ không tha cho nàng ta.
Chỉ sợ sẽ bị phạt ở nhà ăn chay niệm phật ăn năn.
Vương phu nhân thấy không có đường sống quay về, nữ nhi ruột cũng không cùng chính mình đồng tâm, đành phải trở về phòng.
Lại sai người báo tin cho đại thiếu gia, kêu hắn không có việc gì về nhà nhiều hơn một chút.
Tô Mạt tỷ muội ba người ở trong phòng lão phu nhân.
Lão phu nhân nghiêng người tựa vào tháp thượng, nhìn các nàng liếc mắt một cái, nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Các ngươi là hai đứa nhỏ thông minh, luôn không cần ta nói thêm cái gì. Mạt nhi nếu muốn vào cung, phải hiểu được trong cung các loại quy củ. Điều này không giống với đi Thái Học đọc sách, chờ một chút sẽ có cô cô ở trong cung tới dạy các ngươi quy củ cẩn thận. Đại a đầu tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nhà, làm mấy chuyện khuê các thêu thùa may vá.”
Đại tiểu thư cùng Tô Mạt đáp ứng, sau đó hai người cùng nhau cáo lui.
Tô Hinh Nhi nhìn các nàng đi rồi, cũng muốn cáo lui.
Lão phu nhân hướng nàng vẫy tay,“Tam nha đầu, ngươi lại đây.”
Tô Hinh Nhi cúi đầu, chầm chập đi qua, Ng'n t càng không ngừng vò khăn tay.
Lão phu nhân kêu nàng ngồi ở trên tháp thượng của mình,“Ngươi hồi nhỏ kiêu căng, đó không phải là lỗi của ngươi. Nay ngươi dần dần lớn rồi, cũng đã sửa đổi rất nhiều, tổ mẫu đương nhiên đối xử bình đẳng và thương ngươi.”
Tô Hinh Nhi gật đầu.
Lão phu nhân lại nói:“Hôm nay ngươi làm đúng, không ai dám đối với ngươi ra sao hết. Chỉ cần có lão tổ mẫu ở đây một ngày, liền nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi. Cho dù ta không có, phụ thân ngươi, cũng sẽ chiếu cố ngươi.”
Tô Hinh Nhi nức nở, quỳ trên mặt đất,“Tổ mẫu, Hinh Nhi biết sai rồi, Hinh Nhi về sau nhất định làm người ngay thẳng.”
Lão phu nhân ý bảo Xuân Thủy đem nàng nâng dậy, lại cho nàng ngồi xuống.
“Buông hết đi những thành kiến trong lòng, đi lại nhiều với đại tỷ tỷ, ngũ muội muội của ngươi nhiều hơn một chút. Về sau, gia tộc này, còn phải dựa vào các nàng ấy.”
Tô Hinh Nhi kinh ngạc nhìn lão phu nhân, tựa hồ không hiểu bà đang nói cái gì.
Dòng dõi nhà ai mà không phải dựa vào con trai trưởng để phát triển gia tộc?
Lão phu nhân nói như thế nào là dựa vào đại tiểu thư và ngũ tiểu thư ?
Lão phu nhân cười cười,“Lời nói của ta ngươi không hiểu, đừng lo, ngươi chỉ cần nhớ kỹ. Không nên nói với bất kì ai. Chỉ dựa theo lời ta nói làm là tốt rồi. Nương ngươi là nha đầu ta xem trọng nhất, mặc kệ kết cục như thế nào, ta cuối cùng đều sẽ nhớ kỹ cái tình cũ kia. Chân của ngươi tuy rằng đã bị tật, trong lòng cũng không thể tàn tật theo. Chỉ cần có trái tim đúng đắn, thì không có cái gì phải sợ . Những người chê cười chân ngươi không tốt, nào biết rằng các nàng ta chân tuy có khỏe mạnh, nhưng là tâm không tốt? Như thế có thể thấy, các nàng ấy chỗ nào tốt hơn ngươi? Ngươi còn tự sỉ nhục chính mình đi nịnh bợ các nàng ta, để bị lợi dụng sai vặt, sau này khi ngươi không còn lợi dụng được nữa họ sẽ coi như đống bùn mà vất bỏ ngươi.”
Tô Hinh Nhi khóc không thành tiếng, vừa thẹn vừa mắc cỡ, chỉ cảm thấy những lời này của lão phu nhân, giống như là roi quất trên mặt mình.
“Lão tổ mẫu, ta sai lầm rồi, cũng không dám nữa .”
Lão phu nhân mỉm cười, trong mắt chớp động giọt nước mắt, lấy khăn tử lau chùi khóe mắt.
Vươn tay vuốt đầu Tô Hinh Nhi,“Có câu nói sợ là ngươi không biết, kỳ thật lão tổ mẫu yêu quý nhất, cũng là ngươi. Thu hồi lại những tâm tư đó, ngươi là nha đầu vừa đơn thuần lại vừa đáng thương.”
Tô Hinh Nhi oa một tiếng, nhào vào trong lòng của bà,“Lão tổ mẫu......”
Xuân Thủy và vài mụ mụ nha đầu, cúi đầu lau lệ.
Đối với việc lão phu nhân năm đó coi Đỗ Quyên giống nữ nhi ruột của mình nuôi dưỡng, các nàng đều biết.
Vốn lão phu nhân muốn để Đỗ Quyên gả cho một tân khoa tiến sĩ, nhưng Đỗ Quyên nằng nặc nói từ nhỏ đã ái mộ Tô Nhân Vũ.
Lão phu nhân nghĩ dù sao cũng là đại nha đầu do chính mình nuôi dưỡng, hiểu rõ , hầu hạ chính con mình cũng tốt.
Ai biết, lầm lẫn hỗn độn, dĩ nhiên là cục diện như hiện tại.
Hai......
Lão phu nhân dứt khóc, lại vỗ vai Tô Hinh Nhi, nói với Xuân Thủy cùng Trương mụ mụ:“Mùa xuân rồi, Trương La bắt đầu làm áo mùa xuân cho các tiểu thư đi. Các tiểu thư đều lớn rồi, năm vừa rồi làm hai bộ, hiện tại phải làm bốn bộ. Đi mở khố phòng của ta ra, đem hơn mười thất Ninh Trù ( tơ lụa )kia lấy ra nữa, dựa theo sở thích màu sắc của bọn nha đầu mà chọn, mỗi người hai bộ, còn lại hai bộ, hãy dùng loại tơ lụa đang thịnh hành làm.”
Trương mụ mụ đáp ứng, cầm cái chìa khóa đi mở khố phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc