Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 246

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt trong lòng oán thầm, trên mặt cúi mắt cười yếu ớt, như đóa hoa phất phơ trước gió, khiến người khác mềm lòng.
Mọi người có mặt cơ hồ đều bị nàng trấn trụ.
Tống Dung Hoa tức giận đến nâng ngón tay lên chỉ Tô Mạt,“Ngươi, ngươi, ngươi không biết xấu hổ, ngươi, ngươi xấu ૮ɦếƭ đi.”
Hoàng Phủ Cẩn làm sao có thể thích nàng, bất quá là tạm thời thích mà thôi.
Tống Dung Hoa tức giận đến nỗi đầu óc trống rỗng, Tô Mạt quả thực rất không biết xấu hổ .
Cũng dám trước mặt nhiều người như vậy mặt nói Hoàng Phủ Cẩn thích nàng ta.
Nàng không phải ỷ vào Hoàng Phủ Cẩn không có ở đây, không thể phản bác lại sao?
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Ngươi sai sử tứ tỷ ngươi tới lấy nước trà hủy đi dung mạo của ta, chẳng lẽ ngươi không xấu ૮ɦếƭ đi được?”
Tống Dung Hoa sớm tức điên lên rồi, nàng hổn hển quát:“Không phải là không có làm bỏng đến ngươi sao? Ngươi có thôi đi không hả!”
Lời vừa nói ra, mọi người thật sự là lộ ra sự biểu tình quỷ dị khác lạ.
Lúc này Tống tứ tiểu thư lập tức quỳ xuống đất, vẻ mặt như đóa hoa đãm sương,“Thần nữ biết tội. Thỉnh bệ hạ cùng hoàng quý phi nương nương trách phạt. Không liên quan muội muội của ta, là ta tự mình...... Là ta không cẩn thận, mới......”
Tống Dung Hoa kiêu căng quen tính, ngày thường có thể tự kiềm chế phần nào.
Nay bị Tô Mạt K**h th**h buộc nàng ở trước mặt mọi người thừa nhận suy nghĩ muốn gả cho Hoàng Phủ Cẩn.
Không liên quan đến câu trả lời, nàng đều bị Tô Mạt dẫn vào bẫy.
Bị chọc tức đến nỗi nàng ta đã sớm mất đi lý trí, phẫn nộ, một cước đem Tống tứ đá văng,“Ngươi tên ngu ngốc này, ngươi còn có thể làm được cái gì. Ngươi chỉ xứng ở thôn trang tiểu thư thô tục phú nông mà thôi, còn muốn làm tiểu thư Quốc Công phủ, ngươi cũng xứng, ngu ngốc, ngu xuẩn!”
Tống tứ vốn là mảnh mai nhu nhược, nay bị Tống Dung Hoa một cước đá ngã, lập tức liền ngã ở dưới chân hoàng đế.
Mọi người có mặt ở hiện trường, ai cũng có thể nhìn ra là nàng ở nhà đã bị tỷ muội khi dễ, bản thân vừa đơn thuần, cái gì cũng đều không hiểu.
Bị người ta trêu đùa khi dễ.
Còn muốn tự mình đứng ra gánh chịu tội, như vậy về nhà sẽ không lại chịu sự trách phạt.
Tuy rằng Tống Dung Hoa ở nơi đây nổi điên, nhưng Tống gia cũng không có người dám lên tiếng.
Chuyện xấu này mất hết thể diện.
Hoàng đế sắc mặt trầm như nước.
Người nhà Tống hiểu rõ tâm tư cùng tính tình của hoàng đế nhất.
Có đôi khi nhẹ nhàng, nhưng ngoảnh mặt cái liền có khả năng trở mặt.
Hỉ nộ vô thường.
Tàn nhẫn lãnh khốc.
Cay nghiệt thiếu tình cảm.
Hơn nữa giỏi nhất là giỏi đóng kịch giả bộ.
Tống phu nhân nhìn trượng phu, trượng phu nhìn mẫu thân, lão phu nhân nhìn lão gia tử.
Lão gia tử khoanh tay, tựa hồ đang ngủ vậy, không ngó ngàng tới.
Tống gia vài vị công tử cùng tiểu thư cũng hoảng hốt, vội cùng nhau xông lên trước quỳ xuống.
Tô Mạt không khỏi cụt hứng.
Vốn nghĩ rằng Tống Dung Hoa lợi hại hơn chút nữa, nàng còn muốn dụ Tống phu nhân vào tròng luôn.
Để bọn họ biết được, đừng có mà tính kế Hoàng Phủ Cẩn của nàng, đừng giở mấy chuyện xấu ra với nàng nữa.
Nàng ngày thường nhìn có vẻ yên phận, bất quá là khinh thường không cùng với các nàng tranh đấu, đấu tranh nội bộ có gì mà vui chứ ?
Đấu tranh nội bộ được tính bản lĩnh gì chứ?
Nàng thấy chả đáng.
Lại nói, Hoàng Phủ Cẩn thân ở bên ngoài đang ở nơi nguy hiểm, nàng mỗi ngày lo lắng còn không kịp nữa là.
Còn có tâm tư để quản bọn họ sao chứ?
Nhưng các nàng cố tình luôn đui mù, muốn tới chọc nàng.
Hoàng đế đối với nàng tốt, cũng không phải lỗi của nàng.
Huống hồ, hoàng đế đối với nàng tốt chính là thật sự tốt sao?
Đám nữ nhân ngu xuẩn này.
Chỉ nhìn đến mặt ngoài ân sủng, nhìn không tới sau lưng đao phong.
Thật sự là ngu xuẩn muốn ૮ɦếƭ.
Làm hại nàng phỏng chừng lại bị chính hoàng đế gián tiếp tính kế.
Hoàng đế khoát tay, cười ha ha,“Đặc sắc, ngoạn mục! Mạt nhi không hổ là học trò giỏi của Triệu tiên sinh. Không để trẫm xem nhìn nhầm. Trẫm hôm nay cao hứng, đặc biệt cho phép ngươi làm nữ quan ngự tiền hành tẩu.”
Tô Mạt thật sự là trăm lần không muốn, ai muốn ở trước mặt hoàng đế hành tẩu chứ.
Đó không phải là tự tìm phiền phức chứ.
Gần vua như gần cọp. Cứ nghĩ là nàng không biết sao.
Lão phu nhân sớm sử ánh mắt, người liên can của Tô gia lập tức quỳ xuống đất tạ ơn.
Tô Trì thật sự là tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều nát ra, hắn ở trước mặt thái tử, còn không có được đến nửa chức quan gì.
Tô Mạt lại tốt, làm ra vài lần nổi bật, liền trở thành người tâm phúc trước mặt hoàng đế.
Người nhà họ Tống mất hết thể diện, người người mặt xám mày tro.
Chỉ có vị cao tuổi Tống lão gia tử kia, ngược lại một bộ dáng không sao cả.
Hắn lặng lẽ an tĩnh ௱o^ЛƓ lung mắt buồn ngủ,“Diễn xướng xong rồi?”
Hoàng đế cười ha ha, nói với hắn:“Lão tướng quân đại ca, vở diễn này rất hay nha. Chúng ta tiếp tục uống R*ợ*u đi.”
Lão Quốc Công cười cười,“Uống R*ợ*u, uống R*ợ*u.”
Lơ đãng, hắn quay đầu liếc Tô Mạt một cái, tầm mắt lưu lại ngắn ngủi, liền thu trở về.
Vài người Tống phu nhân mất hết mặt mũi, trên mặt den thui, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống quách cho xong, dẫn nữ nhi liền cáo từ cùng hoàng quý phi.
Hoàng quý phi lại càng cực kì khó coi, cũng may tâm tư thâm sâu, mặt ngoài cười hớ hớ.
“Bất quá là đứa nhỏ nháo loạn, đại nhân chúng ta làm sao có nhìn không ra đâu. Đừng chú ý là được.”
Tống phu nhân dẫn người đi, lúc này Lưu Ngọc người bên cạnh hoàng đế lặng lẽ đi tới bên tai hoàng quý phi nói vài câu.
Hoàng quý phi vừa nghe, mày liễu liền dựng thẳng, lại vẫn là cười rộ lên.
Nàng tiến lên nói với Tống phu nhân:“Ta thấy tứ nha đầu trở về khẳng định khó sống cùng Dung Hoa và mọi người, không bằng ở lại chỗ ta vài ba ngày.”
Tống phu nhân sắc mặt âm trầm, khó hiểu nhìn nàng.
Hoàng quý phi ra hiệu ánh mắt với nàng.
Tống phu nhân đành phải thuận theo.
Tống tứ thấy hoàng quý phi khẳng định lưu nàng lại, quả thực là vui quá đâm ra bật khóc, vội quỳ gối tạ ơn.
Sau khi về nhà, khẳng định cũng bị răn dạy trách móc nặng nề, thậm chí còn có thể đã mất đi cái mạng nhỏ này.
Xem ra nàng đánh cược đúng rồi.
Hoàng quý phi đơn giản nói với Tô gia lão phu nhân cùng Vương phu nhân:“Ta thấy nhị tiểu thư các ngươi cũng là đứa nhỏ ngay thẳng. Mặc dù có thời điểm hơi bất công, cũng là tốt đứa nhỏ. Liền ở lại chỗ ta vài ngày đi, để ta dạy vài ngày.”
Nhị tiểu thư vừa nghe, lập tức cảm kích tạ ơn.
Lão phu nhân trong lòng hừ lạnh.
Vương phu nhân lại cao hứng đến cực điểm.
Hoàng quý phi lại nhìn về phía đại tiểu thư, vừa muốn mở miệng, lão phu nhân nhân tiện nói:“Đa tạ quý phi nương nương nâng đỡ. Nhà chúng ta đại a đầu cùng ngũ nha đầu, hai quỷ nha đầu bướng bỉnh, mang về gia phủ phải cẩn thận dạy dỗ một phen. Miễn cho lại sau này lại mạo phạm đến quý phi nương nương.”
Hoàng quý phi thấy lão phu nhân đem những lời muốn nói nói ra trước mất, cũng không tiếp tục kiên trì, cười cười,“Không vội, cứ từ từ đi dạo.”
Lão phu nhân cũng không chịu ở lại lâu thêm, ngoại trừ Tô Nhân Vũ hầu hạ thánh giá, Tô Trì ở cùng thái tử, bà mang nữ quyến cùng Tô Việt hồi phủ.
Tú Nga đi tiễn về, hoàng quý phi nói với nàng ta:“Toàn gia đều là hồ ly.”
Tú Nga cười cười,“Nương nương so đo làm gì. Bọn họ là Hồ ly, nhưng nương nương là thợ săn tốt nhất.”
Hoàng quý phi đắc ý tự đắc,“Ngươi tự mình đi an trí nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia cùng Tô nhị tiểu thư.”
Tú Nga lĩnh mệnh, mang theo vài cung tì đi lo liệu.
Lại nói mọi người Tô gia xuất cung, đều tự lên xe ngựa.
Vương phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Tô Hinh Nhi liếc mắt một cái, thấp giọng nổi giận nói:“Thật sự là cái đồ đê tiện.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc