Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 245

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Một khi sự non nớt không còn nữa, diễm quang bắn ra bốn phía sẽ khiến người ta chói mắt.
Hắn nhướng mày cười,“Trẫm chuẩn tấu. Mạt nhi muốn làm cái gì, mọi người đều cần phải phối hợp.”
Lại kêu hoàng quý phi, nhóm hoàng tử, người lão phu nhân, Quốc Công, các phu nhân …vân vân đều an tọa.
Chỉ có vài đương sự đứng ở chỗ đó.
Tô Mạt hành lễ xong, đi đến trước mặt mọi người, nàng trước nhìn thoáng qua Tống Dung Hoa, cười nói:“Tống tiểu thư, ta hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Tống Dung Hoa hừ một tiếng.
Tô Mạt lẳng lặng nhìn nàng,“Ngươi và thập tam công chúa là bạn tốt.”
Tống Dung Hoa hừ một tiếng, giống như nàng đang hỏi cái vấn đề ngu ngốc, căn bản không cần trả lời.
Tô Mạt tiếp tục nói:“Tâm sự của ngươi, tâm sự của công chúa, các ngươi sẽ đều nói cho nhau nghe. Nếucông chúa không thèm để ý tới ngươi, ngươi sẽ rất buồn.”
Tống Dung Hoa mím môi, lần này lại không có vênh váo tự đắc nữa, mà là nhìn Hoàng Phủ Kha liếc mắt một cái.
Hoàng Phủ Kha lập tức nói:“Ta sẽ không bao giờ không để ý ngươi. Chúng ta là bạn tốt.”
Nhóm đại nhân cười,“Thật sự là tiểu hài tử.”
Tô Mạt bĩu môi, tiểu hài tử? Vài năm trước là tiểu hài tử, nay đều đã mười một mười hai mười ba tuổi rồi.
Còn nhỏ sao?
Nàng tiếp tục hỏi Tống Dung Hoa,“Ngươi thực xem thường tam tỷ tỷ ta, cảm thấy chân nàng ấy thiếu linh hoạt, có phải hay không?”
Tống Dung Hoa sửng sốt một chút, nahats thời do dự, mới nói câu,“Mới không có.”
Tô Mạt lắc đầu cười yếu ớt, quay đầu nhìn phương hướng hoàng đế liếc mắt một cái,“Tống tiểu thư nói dối một việc.”
Lập tức có nội thị đi theo hoàng đế cầm Pu't ghi lại.
Mà bên cạnh phụ trách ghi lại những điều tực tế trong cuộc sống của hoàng đế càng không muốn bỏ qua màn này, ngòi Pu't vung lên như phượng múa.
Tống Dung Hoa tuy rằng buồn bực, nhưng cũng không phát tác, trừng mắt nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt tiếp tục nói:“Ngươi rất tức giận.”
Tống Dung Hoa hừ một tiếng, người mù cũng nhìn ra được.
Tô Mạt lại hỏi:“Ngươi thực coi thường ngươi vị tứ tỷ tỷ kia, vài tỷ muội các ngươi cùng nhau trêu cợt nàng ấy, tặng cho nàng rất nhiều thứ tuy rằng là vàng ròng, nhưng lại là trang sức tục khí dáng vẻ quê mùa. Chính là vì khiến cho nàng ấy hôm nay trước mặt mọi người xấu mặt, để các ngươi xem náo nhiệt. Có phải thế không?”
Tống Dung Hoa lập tức bối rối.
Tống Dung Hoa bất ngờ thấy bối rối, chuyện này có làm thì thôi đi, nhưng nếu là nói ra, bị cha mẹ cùng lão phu nhân biết được, đó sẽ bị mắng.
Dù sao cũng là thể diện của Tống gia.
Nàng bối rối chớp mắt một cái, cả giận:“Ngươi nói bậy bạ. Chẳng lẽ ngươi sẽ khoang tay đứng nhìn tam tỷ tỷ ngươi bị chê cười?”
Tô Mạt hừ nói:“Ngươi biện hộ, bởi vì ta nói trúng chỗ đau của ngươi, ngươi lại nói dối.”
Nàng khinh thường liếc Tống Dung Hoa,“Ta nói thật với ngươi, ta ở nhà ban đầu cũng từng ở đằng sau chê cười tam tỷ tỷ ta, nhưng sau này chỉ có đồng tình, hy vọng chân của tỷ ấy sẽ khỏe lại, cũng âm thầm tìm kiếm đại phu trị liệu có kỹ thuật tốt. Tỷ muội với nhau cũng có lúc mâu thuẫn, nhưng là – muốn trước mặt người bên ngoài hại chính tỷ muội mình, đó thật đúng là......”
Nàng nhướng mi, không cần nói hết câu.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư gắt gao cắn môi, hàm răng tuyết trắng cắn ra những vết đỏ au.
Tô Mạt tiếp tục hỏi Tống Dung Hoa,“Ngươi luôn chán ghét ta.”
Tống Dung Hoa hừ nói:“Ngươi biết là tốt rồi.”
Tô Mạt gật gù,“Ta biết. Cho nên ta cũng chán ghét ngươi. Nhưng ta chưa từng có chủ động chọc qua ngươi, cũng không có hại qua ngươi. Ngược lại là ngươi hết lần này tới lần khác châm chọc, trêu chọc hãm hại ta. Đúng không.”
Tống Dung Hoa muốn nói là đúng lại cảm thấy có gì không đúng, thiếu chút nữa sập bẫy của nàng, nàng hừ nói:“Ta hãm hại ngươi làm cái gì, ta chính là chán ghét ngươi.”
Tô Mạt cười lạnh,“Tuy rằng ngươi ẩn náu rất tốt, nhưng ngươi vẫn là nói dối . Ngươi chán ghét ta là sự thật, cũng hãm hại ta, lúc nói dối, ngươi có một cái tật , liếc mắt một cái có thể nhìn ra.”
Tống Dung Hoa lập tức bối rối, nàng sao lại không biết chính mình có cái tật ấy?
Nàng trừng mắt với Tô Mạt,“Ngươi đừng đoán bậy đoán bạ.”
Tô Mạt yên lặng nhìn nàng, “ ta hỏi lại ngươi một câu, Ngươi có phải rất muốn gả vào cung!”
Lời vừa nói ra, đại nhân Tống gia đều là cả kinh, quả thực mồ hôi lạnh toát ra như mưa .
Tô Mạt nha đầu này quá lợi hại.
Tống phu nhân cùng Tống tả tướng nhịn không được khụ khụ ra vài tiếng.
Tống Dung Hoa thích Hoàng Phủ Cẩn, bọn họ đều biết, tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ đã luôn miệng muốn nói gả cho hắn.
Hơn nữa nữ nhi Tống gia của bọn họ, hơn phân nửa cũng đều là liên hôn với hoàng gia.
Không gả cho Hoàng Phủ Cẩn, còn có Hoàng Phủ Giới.
Bị Tô Mạt hỏi như vậy, mặc kệ Tống Dung Hoa trả lời như thế nào, đều chịu thiệt .
Đó là một vấn đề dù trả lời sao cũng không thể lấy lòng.
Đáp là đúng, còn nhỏ tuổi, không biết xấu hổ.
Đáp là sai, chính là nói dối, hơn nữa về sau cũng không thể tiếp tục muốn gả vào cung.
Nếu không, thì coi như tự vả vào miệng mình.
Tô Mạt nhìn gần nàng,“Như thế nào không dám nói sao? Nói thật, đừng nói dối. Lời nói dối liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ngay.”
Lúc này Tống gia nhị tiểu thư đột nhiên nói:“Tô tiểu thư có dám hay không trả lời vấn đề này?”
Như thế là trán*** tìm nhẹ, hỏi lại một câu, đem vấn đề vứt lại cho người ra câu hỏi.
Tô Mạt mỉm cười, ngạo nghễ trừng mắt nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại cũng không khinh bạc.
Nàng nhướng mày, nghiêm nghị nói:“Nhân sinh trong thiên địa, hoàn toàn dựa vào một khẩu khí. Nhân ở trước ân điển của quân vương phụ thân, hoàn toàn dựa vào một phần tình. Trung quân chi tình ( Tình cảm quân thần), kính trưởng chi tình (Tình cảm kính trọng trưởng bối), ái mộ chi tình ( Tình cảm ái mộ), tỷ muội tình, hữu tình( tình bạn), đều là tình. Không có chỗ nào không thể nói cho người khác biết! Ta Tô Mạt đàng hoàng chính chính, không có gì xấu xa muốn che đậy không dám nói ra. Ta thích nhị điện hạ Hoàng Phủ Cẩn, đó là sự thật!”
Mọi người hít sâu một ngụm lãnh khí.
Nàng thật đúng là dám nói.
Bất quá sau khi tỉnh táo lại, đại đa số người lại cảm khái, Tô gia ngũ tiểu thư không giống người thường chính là không đồng.
Người ta thích, trong sáng vô tư.
Không giống Tống gia tiểu thư, ấp úng, cố kỵ này nọ không dám nói.
Cứ coi đó là việc gì mất mặt lắm vậy.
Đặc biệt vài vị quan ghi chép lại kia, bọn họ luôn là bình thản vung Pu't.
Ngay cả hoàng đế uy nghiêm có đôi khi cũng không quản được, chỉ để ý ghi lại chi tiết sự thật.
Tô Mạt tiểu thư dám yêu dám hận, lập tức ngòi Pu't đã bị màu mực đậm đặc ( ta để nguyên ý câu : ý muốn nói các quan ghi chép cũng bị kinh sợ).
Tô Mạt cười khanh khách nhìn bọn họ,“Hắn cũng thích của ta. Cho nên, không có gì phải xẩu hổ. Cho dù đối mặt với người khắp thiên hạ, ta cũng dám thừa nhận !”
Đáng tiếc, hắn không ở đây.
Nàng nói như vậy, cũng coi như có một sự giải thích với hoàng đế.
Hắn nếu đã đáp ứng Hoàng Phủ Cẩn việc hôn nhân của nàng do nàng làm chủ .
Hắn sẽ không có thể nghĩ biện pháp thao túng nàng.
Hơn nữa nàng cũng sợ hoàng đế không thao túng được nàng, liền bài bố Hoàng Phủ Cẩn.
Hừ, nói cái gì là nhị điện hạ lớn rồi, nên thành gia.
Còn muốn nhòm ngó đến đại tỷ tỷ của nàng.
Phi.
Còn có cái gì Tống gia tiểu thư .
Nghĩ cũng đừng nghĩ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc