Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 244

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô lão phu nhân con ngươi hơi nhíu lại, khóe môi hơi nhếch lên.
Tiếp theo chợt nghe thấy Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha đắc ý tuyên bố tội trạng của Tô Mạt.
Thanh âm chất vấn của Hoàng quý phi.
Thanh âm của Đại tiểu thư trách cứ Tô Hinh Nhi.
Nhưng không có nghe thấy giọng nói của Tô Mạt .
Lúc này nổi lên thanh âm Tô Trì trách cứ Tô Mạt.
“Ngũ muội, ngươi như thế nào vẫn bướng bỉnh như vậy. Đại ca giáo huấn ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần luôn bướng bỉnh. Phải cùng bọn tỷ muội hòa thuận ở chung.”
Một đạo trong trẻo thanh âm vang lên, dĩ nhiên là Tô Việt.
Hắn nói:“ Ngũ muội muội của nhà ta ngày thường đều là kiểu người người không phạm ta ta không phạm người. Đã nhiều ngày nay thân thể không khỏe, cộng thêm luôn quy củ ở nhà. Tam muội muội từ nhỏ kiêu căng, nhưng bản tính thuần lương. Ngày thường hay bị người ta khi dễ, buộc nàng phải làm không ít chuyện tổn hại tỷ muội của chính mình. Điều này có thể vừa hỏi là biết liền .”
Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa nổi giận,“Nói hươu nói vượn. Ai bức hiếp nàng ta?”
Tô Trì muốn quát lớn Tô Việt lấy hạ phạm thượng, thái tử liếc mắt nhìn hắn, ý bảo hắn an tâm đừng nóng nảy.
Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Hinh Nhi một cái, ôn hòa nói:“Hinh Nhi, ngươi cũng đã ở Thái Học đọc sách qua, còn nhớ rõ Triệu tiên sinh giảng giải không? Chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm. Hôm nay nói dối một chuyện nhỏ, đừng nghĩ chỉ là như thế, tương lai, sự nói dối càng lúc càng lớn......”
Tô Hinh Nhi nghe thanh âm trong trẻo như nước suối của hắn, nhìn khuôn mặt hắn tuấn nhã xuất trần, bật thốt lên nói:“Là thập tam công chúa bức ta nói. Nàng ta nói nếu không nói là Mạt Mạt đá, liền đem ta đuổi về Ninh Châu. Ta, ta không muốn hồi Ninh Châu.”
Hoàng Phủ Giác mỉm cười,“Đừng sợ, có bệ hạ cùng quý phi nương nương ở đây, không ai có thể đuổi ngươi đi.”
Tô Hinh Nhi gật đầu, nâng tay áo lau nước mắt.
Hoàng Phủ Giác ý bảo cung tì đem nàng nâng dậy.
Thoạt nhìn sự tình tra ra manh mối.
Mặc kệ là ai đá Tống tứ, Tô Mạt cũng tốt, chính nàng cũng tốt, người khác cũng tốt.
Tóm lại, tình huống hiện tại là Hoàng Phủ Kha buộc tỷ muội Tô Mạt hãm hại Tô Mạt.
Khuôn mặt Hoàng đế nhăn lại, tầm mắt lạnh như băng quét về phía Hoàng Phủ Kha.
Hoàng Phủ Kha không tự chủ được rùng mình run sợ,“Ta, ta không có. Nàng ta nói bậy, ngậm máu phun người.”
Tô Hinh Nhi giơ trâm cài đầu trong tay lên nói,“Công chúa cho ta, nói sau này còn có thưởng tiếp cho.”
Tô Nhân Vũ khen ngợi nhìn nàng một cái, Tô Hinh Nhi ngây ngẩn cả người.
Đây là sau khi gặp chuyện không may, phụ thân lần đầu tiên nhìn đến nàng.
Nàng cắn môi nước mắt lưng tròng , nức nở rầu rĩ khóc đứng lên.
Trên mặt Hoàng quý phi một trận xanh một trận trắng.
Có nghĩa là hiện tại nàng ta rất mất mặt.
Thập tam công chúa là nữ nhi của nàng.
Nàng vừa muốn phát hỏa, bên kia Tô gia nhị tiểu thư đột nhiên quỳ xuống đất, nói:“Kỳ thật không phải như thế. Thập tam công chúa bất quá là làm cho tam muội muội nói ra sự tình, không được giấu diếm. Không có buộc tam muội muội nói là ngũ muội muội .”
Tô Hinh Nhi không nghĩ tới nhị tiểu thư nhảy ra ngoài vu cáo nàng.
Nàng từ nhỏ bị nuôi dưỡng thành tính tình táo bạo, chịu không nổi ủy khuất.
Nếu là bị vu oan sẽ không thể nhẫn nhịn nổi.
Nàng tức giận đến cả người run run,“Ngươi, ngươi, ngươi khuỷu tay huých ra ra bên ngoài. Rõ ràng là nàng ta bức ta.”
Nhị tiểu thư lạnh lùng nhìn nàng, thản nhiên nói:“Ngươi đã sớm đối với thập tam công chúa và Tống tiểu thư ghi hận trong lòng. Ngươi không chỉ một lần nói chán ghét các nàng ấy, nhưng là vì ở trong cung chơi đùa, còn muốn lấy lòng các nàng. Ngươi còn nhỏ, lại không hiểu chuyện. Lúc này thấy bệ hạ cùng hoàng quý phi nương nương, đương nhiên sẽ nhịn không được muốn trả thù một chút. Về phần là do ngươi chính mình nghĩ ra, hay là người khác dạy. Vậy cũng chỉ có chính ngươi biết.”
Tô Hinh Nhi bị nàng ta chọc đến tức giận lòi mắt, sắp như ngất đi.
Ai cũng không dự đoán được sự tình nhanh chóng quay ngược trở lại.
Hoàng Phủ Giới tức giận, định phát tác, lại bị Hoàng Phủ Giác gắt gao đè lại đầu vai.
Ánh mắt hắn vốn ấm áp ôn thuận nay như bị bịt kín một tầng băng, chấn đắc Hoàng Phủ Giới một chữ cũng nói không nên lời.
Chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
Hoàng Phủ Giác chế trụ Hoàng Phủ Giới, làm cho hắn ở bên cạnh mình, không được xúc động.
Mặc kệ nói như thế nào, các vị tiểu thư Tô gia cùng Tống gia là nổi danh .
Một mực yên lặng không nổi bật gì như Tống tứ tiểu thư, Tô nhị tiểu thư, Tô tam tiểu thư cũng nổi danh theo.
Tô Nhân Vũ cùng đại tiểu thư tức giận đến sắc mặt đều thay đổi, nhưng là ở trước mặt hoàng đế, bọn họ cũng không thể không tự ép mình bảo trì lý trí.
Nếu không chính là chọc giận hoàng đế đại họa ngập trời.
Không thể bởi vì vài tiểu nha đầu nháo loạn lên, dẫn tới người lớn mất đi sự khống chế, mất đoàn kết.
Đó mới là mất mặt .
Tống lão phu nhân cười hớ hớ tiến vào hoà giải,“Đây là như thế nào ? Bất quá là vài tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ thôi. Không tất yếu phải huyên nháo đỏ bừng mặt mày như vậy, để người ta cười cho.”
Tống Dung Hoa lập tức chạy đến trước mặt bà,“Lão tổ mẫu, ngài cũng thấy đó, rõ ràng chính là Tô Mạt không đúng. Nàng còn không xin lỗi, kết quả gây ra một đống chuyện rắc rối như vậy đây.”
Tống lão phu nhân sủng nịch nhìn nàng một cái, giống như mắng yêu lại cười nói,“Ngươi quỷ nha đầu này, về nhà sẽ trừng trị ngươi sau.”
Bà nhìn Tống tứ tiểu thư liếc mắt một cái, kéo thật dài âm cuối nói:“Còn không đứng lên, đâm chặt rễ ở nơi đó làm gì hả? Trước mặt bệ hạ cùng hoàng quý phi, cũng có phần của các ngươi sao?”
Phần tử bại hoại trong gia tộc, mặc kệ là có lý hay không, đều sẽ rất mất thể diện.
Tô Nhân Vũ nắm chặt quyền đầu, định quỳ xuống thỉnh tội.
Vừa cúi đầu liền chạm phải ánh mắt trong suốt của Tô Mạt.
Nàng đưa mắt ra hiệu, ý bảo cha không cần lo cho nàng.
Tô Nhân Vũ ngẩn ra, chỉ thấy Tô Mạt cười cười, lui ra phía sau hai bước hành lễ với hoàng đế, thanh âm ngọt ngào nhuyễn nhu nói:“Bệ hạ, thần nữ không muốn liên lụy tới người khác, lại càng không muốn liên luỵ đến sự anh minh của bệ hạ. Cho nên thỉnh bệ hạ không cần che chở thần nữ, thần nữ muốn chính mình rửa sạch cái tội danh ác liệt lại đến ૮ɦếƭ cũng không biết hối cải này.”
Giỡn chơi là chuyện nhỏ, biết sai mà không chịu nhận, chính là vấn đề về phẩm cách.
Tại đây ở cái triều đại này, chính là tội lớn.
Không có thành tín, không đáng kết giao.
Ánh mắt Hoàng đế nặng nề nhìn nàng, sự tình này, hắn chỉ cần liêc smawts một cái liền biết là có người quấy rối.
Nữ hài tử giống Tô Mạt như vậy, sẽ không đi chủ động trêu chọc người khác.
Nàng còn mong mỏi đừng ai đến gây chuyện với nàng.
Nhưng nữ hài tử quá ưu tú, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc thị phi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Chính là đạo lý này.
Hắn hiếu kì nhất là, muốn nhìn xem nha đầu này, sẽ dùng cách nào để tự mình giả trừ oan khuất.
Nha đầu, càng ngày càng hấp dẫn ánh mắt hắn.
Đã bao nhiêu năm rồi, hắn không lại có loại kích động này, bức thiết muốn biết một việc nào đó.
Muốn tìm tòi nghiên cứu nội tâm của một người.
Nàng một góc sông nhỏ lộ ra trong tảng sáng tinh mơ,vẻ đẹp khuynh thành tuyệt sắc đều còn đang bọc trong kén chưa thoát ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc