Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 243

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bên kia, Hoàng Phủ Kha bị Tống Dung Hoa sai sử, âm thầm bức bách Tô Hinh Nhi.
Tô Hinh Nhi cắn môi, cơ hồ muốn khóc.
Tuy rằng nàng rất muốn lấy lòng công chúa và Tống tiểu thư, nhưng là......
Lời nói của Lão tổ mẫu còn văng vẳng bên tai.
Lão phu nhân báo cho nàng biết, mặc kệ nàng nháo loạn như thế nào, đều là nữ nhi Tô gia.
Mặc kệ cùng người trong nhà có mâu thuẫn gì, bước ra cửa, vẫn là người một nhà.
Tiền đồ, hạnh phúc của nàng, đều nắm giữ ở trong tay Tô gia.
Cũng chính là trong tay lão phu nhân.
Nếu lão phu nhân không lên tiếng, cho dù lập gia đình, nàng cũng không có khả năng được cơ hội tốt.
Mặc kệ công chúa và Tống tiểu thư đối với nàng thật tốt đi nữa, các nàng cũng không có tự do.
Một người phải nghe theo hoàng đế cùng quý phi nương nương .
Một người phải nghe theo lợi ích Tống gia.
Nhưng nếu không nghe công chúa và Tống tiểu thư.
Các nàng uy *** muốn nàng không được yên ổn, về sau chẳng những không mang theo nàng đi chơi, còn muốn sai người ta rạch mặt nàng, làm cho nàng vĩnh viễn không dám gặp người khác.
Nếu nghe lời, các nàng sẽ đối tốt với nàng.
Lúc này ánh mắt hoàng quý phi quét về phía các vị tiểu thư của Tô gia cùng Tống gia.
Nàng thản nhiên nói:“Mọi người nếu cùng nhau đùa giỡn, thời điểm tứ nha đầu đi, khẳng định có người chú ý đến. Đừng nói với ta không có ai cả, ta cũng vậy trải qua lứa tuổi của các ngươi.”
Tống lão Quốc Công khoanh tay trước ***, thân mình trước sau hơi lay động, như là ngủ gật.
Tống tả tướng tắc tức giận đến thật sự là nói không ra lời.
Vài xú nha đầu, tụ vào một chỗ liền gây nháo nhào.
Tô Nhân Vũ tắc sắc mặt trầm ổn, không nói gì thêm.
Hai vị lão phu nhân vẫn mang vẻ mặt tươi cười, ở phía sau đám người nói chuyện.
Căn bản giống như không có nhìn đến chuyện tình nơi này .
Tống lão phu nhân nói với Tô lão phu nhân:“Muội muội, ngày đó sinh nhật quý phi nương nương, ngươi không có tới. Nương nương có món bảo bối, chiếu lên người ngya cả lông tơ cũng nhìn thấy .”
Tô lão phu nhân biết bà ta đang khoe khoang, sinh nhật hoàng quý phi, nói làkhông chẵn số tuổi, không được tổ chức đại lễ.
Chỉ gọi người Tống gia bọn họ tiến cung .
Các phu nhân khác tuy không tiến cung, nhưng cũng đưa lễ vật.
Lão phu nhân đương nhiên sớm nghe nói trên các yến tiệc sinh nhật, nhóm phi tần trong cung ganh đua sắc đẹp.
Lương phi đeo một bộ bao tay mỏng nhẹ không biết đan như thế nào, mềm nhẵn phiêu dật, chưa hề thấy qua.
Nguyên bản mọi người nghĩ đến thời điểm hoàng quý phi khẳng định cũng bị so sánh, kết quả nàng ta lấy ra một chiếc gương nhỏ.
Chiếc gương kia chiếu nhìn rất rõ từng chân tơ kẽ tóc, so với việc xem chính người thật còn rõ hơn vài phần.
Người ở bên trong chiếc gương *** tuyết trắng, ánh mắt đen như sơn dầu, trong veo như nước.
Mọi người hỏi nàng từ đâu mà có được, nàng chỉ cười không nói.
Chúng phi tần liền kết luận là cống phẩm, âm thầm quấn quít lấy hoàng đế để muốn.
Kết quả hoàng đế bực bội bọn họ vài ngày, không để ý tới bọn họ.
Tô lão phu nhân cảm thấy hừ lạnh, khoe khoang cái gì, khoác lác cái gì chứ?
Trong tay bà còn có chiếc ống kính vạn hoa cỡ nhỏ kìa.
Nếu lấy ra thì sẽ khiến bọn họ kinh sợ ૮ɦếƭ đi thôi.
Hơn nữa, cái gương thì mà chiếu rõ như tuyết kia của hoàng quý phi, chắc chắn là do Mạt nhi nàh bà tặng cho.
Hai lão thái thái đều là người sống nhiều năm thành tinh rồi.
Đứa nhỏ ngoạn nháo căn bản ăn nhập gì tới các bà.
Hai người một câu nói ra đều là lời nói sắc bén đấu nhau, nghĩ ra tất cả các biện pháp nhằm nâng cao uy thế của mình hạ thấp người kia.
Nhưng là, lại muốn lôi kéo lẫn nhau, làm ra bộ dáng có quan hệ cực kì tốt.
Dù sao, một người huân quý ( chỉ người dòng dõi hoàng tộc, quan lại cao quý) căn cơ nhiều năm.
Một người là tân quý hoàng đế hết sức nâng đỡ.
Tống lão phu nhân thở dài,“Tứ nha đầu nhà chúng ta, dáng vẻ quê mùa chút, có chút chất phác, không kiến thức. Nhưng là nhát gan, chưa bao giờ dám nói dối.”
Tô lão phu nhân bĩu môi, chậm rì rì nói:“Ngũ nha đầu càng cực kì kỳ lạ . Tuổi nhỏ mà sự tu dưỡng quá tốt đi. Mặc kệ ai nấy làm mấy chuyện xấu, nha đầu đó cũng không động thanh sắc. Nhưng là cuối cùng, không hay ho khẳng định đều là mấy người giở trò kia.”
Một câu thôi nhưng làm tống lão phu nhân nghẹn tức.
Tống lão phu nhân ha ha, thở phì phì nói:“Uống một ngụm trà đi.”
Tô lão phu nhân quay đầu nhìn vào phía trong tấm màn che bên phải, hoàng đế đang tự mình tra hỏi.
Cần phải vô sự đúng không!
Hoàng đế cúi đầu nhìn thoáng qua bên người Tô Mạt, cười nói:“Đầu xuân , nên nhập học đi. Mạt nhi có muốn đến thượng thư phòng cùng vài vị ca ca cùng nhau đọc sách không ?”
Tô Mạt hơi nhíu mi, hắn đây không phải đang tạo cho nàng sự gây thù chuốc oán sao?
Làm cho nàng trở thành đối tượng ghen tị của tất cả các tiểu thư sao.
Hắn sẽ không là cố ý đi?
Tô Mạt muốn rút tay về, lại bị bàn tay to dày rộng của hoàng đế chặt chẽ nắm lấy.
Nàng theo bản năng cắn môi.
Mọi người sửng sốt, như thế nào chuyện trước mắt chưa xử lý tốt, đã nói cái gì chuyện khai giảng?
Lại nói nhiều người như vậy, hoàng đế làm sao có thể chỉ cần hỏi Tô Mạt?
Rõ ràng là thiên vị nàng sao.
Hoàng Phủ Kha thở phì phì quyệt miệng, ghen tị đến nỗi nghiến răng.
Người ngoài đều nói tiểu công chúa mà hoàng đế sủng ái là nàng, nhưng trên thực tế, hắn đối với nàng chưa từng có giống như đối với Tô Mạt thân thiết như vậy.
Hơn nữa Tống Dung Hoa còn nói cho nàng biết, hoàng đế bây giờ còn có tiểu hoàng tử công chúa mới được sinh ra, rất nhanh lại càng sẽ không sủng ái nàng nữa.
Tô Mạt có chỗ nào tốt hơn nàng chứ?
Hoàng Phủ Kha không hiểu nổi.
Tức giận đến nỗi nàng đá Tô Hinh Nhi một cước, lớn tiếng nói:“Phụ hoàng, mẫu phi, Tô Hinh Nhi nói nàng ta có nhìn thấy.”
Tầm mắt mọi người lập tức tập trung ở trên người nàng cùng Tô Hinh Nhi.
Hoàng Phủ Kha kiêu ngạo giống như chim công, rất đắc ý.
Tô Hinh Nhi lại bị người ta nhìn chăm chăm hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Lúc trước nàng ta cũng rất đắc ý, thực kiêu ngạo, xinh đẹp cao quý.
Nhưng hiện tại chân của nàng đã bị què.
Nàng cảm thấy mọi người đều đang chê cười nàng.
Nàng cố gắng muốn che lấp cái kia chân của nàng.
Ánh mắt uy nghiêm của hoàng đế đảo qua, khiến Tô Hinh Nhi sợ tới mức quỳ bịch một cái xuống đất.
“Nha đầu, đừng sợ, ngươi nói đi.”
Tô Hinh Nhi gắt gao xoắn chiếc khăn trong tay, trong đầu hiện lên khuôn mặt của lão phu nhân cùng Hoàng Phủ Kha.
Trong phòng tĩnh lặng như không có hơi thở.
Chỉ có âm thanh của lò than đang tí tách cháy và mùi hương liệu đang đốt nhẹ nhàng len trong không khí.
Trong phòng lạnh ngắt không nghe thấy gì.
Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha đắc ý dào dạt.
Lần này chẳng những làm cho Tô Mạt xấu mặt, còn làm cho nàng ta bị định tội.
Sau này đừng nghĩ đến chuyện tiến cung nữa.
Về sau, cung đình chính là thiên hạ của hai tỷ muội các nàng.
Tô Hinh Nhi khẩn trương cơ hồ muốn ૮ɦếƭ ngất đi.
Hoàng quý phi đi qua bên nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, hơi mỉm cười rất là hiền hoà,“Đừng sợ, thấy cái gì nói cái đó.”
Tô Hinh Nhi cắn môi, cúi đầu thanh âm như muỗi nói:“Là, là Mạt Mạt, đá Tống gia tỷ tỷ .”
Mọi người ồ lên một tiếng.
Tuy rằng thanh âm nhỏ, lại đều nghe thấy được.
Bên ngoài Tống lão phu nhân hừ một tiếng, cười tủm tỉm nói với lão phu nhân nói:“Đứa nhỏ mà, đùa giỡn, không sao hết.”
Trong giọng nói có sự đắc ý khinh miệt, thái độ bộc lộ trong lời nói, thật sự là một bộ dáng vô cùng khoái trá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc