Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 242

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hai người vội đi đứng ngay ra ở phía sau nàng, không dám ở tùy tiện nói chuyện.
Đây là quy củ hoàng gia, sự tôn quý của nó cũng thể hiện trên chế độ uy nghiêm.
Mặc kệ lúc bình thường ra sao, trước mặt người khác, ở trường hợp trang trọng, thời điểm cần phải có quy chế.
Nó sẽ được cẩn thận tỉ mỉ chấp hành.
Ngay cả người kiêu ngạo cũng không ngoại lệ.
Một công chúa lại được sủng ái, cũng không dám đối với hoàng hậu hoặc là với người co cấp bậc gần với hoàng hậu hô to gọi nhỏ.
Trừ phi nàng ta chê mình sống lâu quá rồi.
Bởi vì hoàng hậu cũng không phải là người mà hoàng đế dễ dàng như vậy liền thao túng hoặc là phế bỏ.
Hơn nữa đối với loại tự cho là quân chủ anh minh mà nói.
Hoàng quý phi sắc mặt hiền hoà nói:“Đến đây nào, ai đem sự tình nói cho ta nghe một chút.”
Tống Dung Hoa một lần nữa ςướק lời.
Nói xong nàng khiêu khích nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt lại vẫn không mở miệng.
Tống tứ tiểu thư cắn môi, một bộ dáng khiếp nhược, liền cũng mềm giọng ôn nhu đem sự tình nói lại một lần.
Tống Dung Hoa luôn có bộ dáng kiêu căng, ngạo nghễ, điều này cũng là bản tính .
Tống tứ tiểu thư giống như hoa lê đẫm mưa ( đóa hoa lê đẫm dưới mưa), mềm mại vô lực, bộ dáng mềm mại yếu đuối.
Nghe xong mọi người trần thuật, hoàng quý phi nhìn về phía Tô Mạt,“Tô ngũ tiểu thư, là như thế này sao?”
Tô Mạt nói:“Lời nói thật của ta chính là, ta căn bản không ***ng tới nàng ấy, nàng ấy liền hướng ta bổ nhào qua. Tư thế ấy như là muốn đem trà úp lên trên mặt ta. Ta theo bản năng né lùi về phía sau. Về phần là người nào ngáng chân nàng ta, vẫn là chính nàng ta không cẩn thận, vậy chỉ có các nàng ta biết với nhau thôi.”
Hoàng quý phi cười nói:“Mọi người cũng không thừa nhận, vậy đã thành vụ án không đầu mối rồi sao. Kỳ thật cũng không có gì to tát lắm. Chỉ là chuyện nữ hài tử tùy giỡn với nhau mà thôi. Chủ yếu không phải chuyện này. Mà là sự tình phản ánh vấn đề này, đùa giỡn cũng được, thật sự cố ý cũng được, sai lầm rồi sẽ có gan thừa nhận. Ngày đại hỷ vui mừng, thừa nhận lỗi lầm, bản cung cũng sẽ không trách cứ. Mọi người vẫn sẽ như trước đây.”
Nàng chưởng quản hậu cung nhiều năm, trước nay luôn nổi danh là người hiền tuệ giỏi giang.
Chút chuyện trẻ con vặt vãnh này, nàng còn có thể nhìn không thấu sao.
Hơn nữa cũng không có gì hay để so đo.
Nhưng là ở trên buổi yến tiệc, lách cách loảng xoảng âm thanh vang lên như vậy, lại chỉ trích lẫn nhau.
Thật sự là không hay ho gì.
Có tổn hại tới danh dự uy tín của nàng.
Làm cho hoàng đế cùng mọi người dường như nhìn thấy, nàng hành sự bất lực, ngự hạ không nghiêm, điều chỉnh không tốt.
Một yến hội đang vui vẻ như vậy, tan rã trong không vui.
Vậy nàng còn có uy phong gì nữa?
Còn có thể mẫu nghi thiên hạ, chưởng quản hậu cung sao?
Cho nên, nếu có thể biết nhận sai, nàng sẽ không so đo, còn có thể an ủi một phen, mọi người đều được ban cho này nọ.
Dù sao, đối với chuyện con nít, nàng cũng không nhỏ nhặt đến nỗi tính toán như vậy.
Mà nếu cứ quả quyết không thừa nhận cái sai, muốn tổn hại mặt mũi của nàng , nàng cũng không tốt như vậy mà buông tha.
Cho nên, ở một khắc sau, còn không có người nhận sai.
Nàng vốn đang cười tủm tỉm ánh mắt lập tức lãnh trầm xuống, giống như áp lực đêm trước khi bão táp tiến đến.
Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng,“Ta luôn có chủ trương khoan dung đối đãi với người. Chỉ cần nhận sai, không ảnh hưởng toàn cục. Đều không sao. Nhưng điều ta ta không thể dễ dàng tha thứ nhất là, sai lầm rồi còn không chịu nhận sai, người mà đem lại sự phiền phức sự ấm ức cho người khác.”
Nàng lạnh lùng nhìn một chút về bốn phía, phân phó cung tì nói:“Ngươi tới đây, diễn lại cho ta mới vừa rồi ai ngồi nơi đó, tứ tiểu thư đi như thế nào, ở nơi nào bị vấp ngã, như thế nào bị đổ úp ly trà, như thế nào rơi vỡ, biểu diễn lại cho ta một lần nữa xem.”
Vài cung tì dưới sự chỉ huy của Tú Nga, lập tức chậm chạp tiến lên, kêu tất cả mọi người ngồi xuống.
Các nàng thì một người giả trang Tô Mạt, một người giả trang tứ tiểu thư.
Dựa theo những lời của Tô Mạt, biểu thị lại thông qua.
Nhưng dựa theo những lời Tống Dung Hoa nói, Tô Mạt ngáng chân tứ tiểu thư một cước rồi sau đó lùi xuống mà nói, cũng thành công diễn lại được.
Điều kiện đều là Tô Mạt có chút công phu về kỵ xạ.
Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng,“Thật đúng là......”
Nàng liếc nhìn Tô Mạt cùng tứ tiểu thư,“Hai người các ngươi, chỉ có thể tạm thời ủy khuất một chút.”
Chạm phải ánh mắt sắc bén cùng sự sẵng giọng của hoàng quý phi, Tô Mạt đột nhiên ý thức được một chút.
Đây là có người lợi dụng tứ tiểu thư trái bom thịt người, để dụ nàng bước vào.
Đến lúc đó mặc kệ cuối cùng ai trong sạch ai gây sự, vậy Tô Mạt nàng, tóm lại đều là bị kéo vào cuộc, sau đó lại bị hoàng quý phi thẩm vấn.
Hơn nữa đến lúc đó lời đồn đãi nào cũng có.
Quá trình thẩm vấn có điểm gì, hoặc là có người mượn cớ làm gì đó.
Nàng hơi nhíu mi, âm thầm bọp chặt các Ng'n t.
Xem ra nàng đã nghĩ mấy người đó quá đơn giản rồi.
Lúc này, điều sáng suốt nhất -- không phải là giành thắng lợi, không phải ai đúng ai sai.
Mà là như thế nào miễn trừ được sự trách phạt này.
Mặt ngoài thoạt nhìn thấy chính là nhóm nữ hài tử không lớn không nhỏ đùa giưỡn với nhau.
Nhưng bởi vì đều quật cường, không chịu nhận sai.
Chọc giận hoàng quý phi cao cao tại thượng.
Vì thế, mọi người cùng xui xẻo rồi.
Đương nhiên, xui xẻo nhất khẳng định là nàng cùng tứ tiểu thư.
Như vậy những người xem náo nhiệt đó......
Tống Dung Hoa, Vương phu nhân, Tống phu nhân đám người đó......
Tô Mạt trong đầu linh quang chợt lóe, vừa định nói chuyện.
Phía sau truyền đến thanh âm hiền hòa trầm thấp của hoàng đế, hắn cùng Tô Nhân Vũ Tống tả tướng mấy người đi tới.
Mọi người vội hành lễ vấn an.
Hoàng đế nâng một tay, cười nói:“Miễn.”
Hắn đi lên trước, nhìn lướt qua mọi người.
Tô Mạt trên mặt là biểu tình bình thản như cũ, tựa tiếu phi tiếu.
Bên cạnh nàng là Tống tứ tiểu thư đột nhiên thân thể mềm nhũn, liền ngã xuống thướt tha.
Nàng ta cách Tô Mạt gần nhất, thời điểm ngã xuống đất theo bản năng bắt được làn váy của Tô Mạt.
Làm cho Tô Mạt không thể không xoay người kéo nàng ta.
Tống tứ ghé ở lỗ tai Tô Mạt nói một câu.
Tô Mạt ngẩn ra, liền thuận tay đem nàng đỡ dậy.
Hoàng đế không khỏi nhìn nàng một cái, nhìn thấy nữ hài tử trước mắt tuy rằng mặc quý giá, nhưng lại tầm thường.
Nhưng là khuôn mặt cũng rất là tinh xảo, bên trong hai con ngươi có sự trốn tránh e lệ gì đó.
Như là một gốc cây hoa thược dược được nuôi nơi điền dã, luôn không có được sự chăm sóc đúng đắn.
“Mạt nhi rốt cuộc sao lại thế này?”
Ánh mắt thâm u của Hoàng đế dừng ở nàng, hướng nàng vẫy tay,“Tới đây, đến gần trẫm.”
Tô Mạt hành lễ tiến lên, hoàng đế liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lấy ánh mắt vô cùng quan tâm nhìn nàng,“Nào, nói cho trẫm nghe, rốt cuộc sao lại thế này.”
Tô Mạt nhướng mi,“Nếu bệ hạ đã hỏi, thì phải là tin tưởng thần nữ. Thần nữ nếu có nửa câu nói dối, thì phải là khi quân. Thần nữ vẫn là câu nói kia, làm chính là làm, không có làm chính là không có làm. Nếu ta thật sự làm, cũng không phải là chuyện to tát gì cả, bất quá chỉ là chuyện đùa giỡn, vì sao không dám thừa nhận? Thừa nhận rồi cũng không có hại gì, không thừa nhận thì lại có hại rất lớn. Ta lại không ngốc. Nhưng là, con người phải có nguyên tắc, ta không có làm chính là không có làm. Ai cũng đều không thể bức bách ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc